Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 196

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mấy vị phu nhân khác cũng nêu lên ví dụ, mọi người đồng tâm hiệp lực lôi kéo Bảo Châu đi bệnh viện khảo vấn hồ ly tinh.

Bảo Châu tuy không tin, nhưng vẫn bị bắt đi.

Vừa đi đến cửa, đã thấy Tiểu Đông, Tiểu Đông vừa thấy một đoàn người khí thế hùng hồn, lập tức cảm thấy có chút chột dạ, vô ý thức lớn tiếng đối với Bảo Châu hô: “Thiếu phu nhân, sao cô tới đây?”

“Cậu mở cửa ra, chúng tôi và Bảo Châu đến chiếu cố hồ ly tinh.” Một phu nhân mập mạp kéo Tiểu Đông qua một bên. Một người khác một cước đá văng cửa, động tác thuần thục lưu loát.

Nhưng làm Bảo Châu không chuẩn bị thiếu chút nữa lại bị hoảng sợ, bởi vì trong phòng, Côn Sơn đứng ở bên giường, mà Diệp Dung Thanh lại quần áo không chỉnh tề ngồi dưới đất, trang phục bệnh nhân mở rộng ra, khi đó phần lớn nữ nhân không mặt áo lót, thân thể thiếu nữ thẹn thùng cứ như vậy trắng trợn hiện ra trước mặt tất cả mọi người.

“Cô…” Bảo Châu kinh hãi miệng mở lớn.

Diệp Dung Thanh tựa hồ thất kinh, hậu tri hậu giác phát hiện một đám người đứng ngoài cửa, một bên sốt ruột ôm lấy chăn che chắn thân thể của mình, một bên giả vờ vô tội cúi đầu, đối với Bảo Châu nói: “Thiếu phu nhân, thực xin lỗi. Không phải tôi cố ý muốn câu dẫn thiếu gia, là thiếu gia nói muốn nạp tôi làm thiếp, cho nên tôi mới…”

Côn Sơn nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, một phút trước hai người ddang nói chuyện, một phút sau cô gái ngu xuẩn này, khi nghe thấy ngoài cửa có người muốn xông vào đột nhiên tháo nút thắt ra, nhào về phía hắn.

May mắn Côn Sơn tránh nhanh, kết quả Diệp Dung Thanh “Phù phù” một tiếng từ trên giường ngã xuống, đợi Côn Sơn kịp phản ứng, cửa đã bị đá văng.

Đầu Côn Sơn lập tức nổ một tiếng, nghĩ thầm xong đời, bà xã đại nhân nhất định sẽ hiểu lầm! Sau đó đầu trở nên hỗn độn, cả suy nghĩ đơn giản cùng giải thích đều đã quên, chỉ là vẻ mặt sắp muốn khóc nhìn qua Bảo Châu, dường như đang nói…, anh là người vô tội!

Bảo Châu thấy Côn Sơn giống như bị dọa sợ, rất phẫn nộ nhìn thoáng qua Diệp Dung Thanh: “Cô…”

“Tôi cái gì?” Diệp Dung Thanh chờ bị mắng, nghĩ thầm cô mắng càng dữ, tôi điềm đạm đáng yêu lý do lại càng đầy đủ.

Bảo Châu dừng một chút nói: “Cô không có mặc nội y! Nếu không có nội y để mặc, có thể nói với tôi, tôi tặng cho cô vài bộ, nếu cô cứ hóng mát như vậy sẽ hù đến người khác! Xem Côn Sơn của tôi bị dọa rồi kìa!” (khâm phục Bảo Châu )

Diệp Dung Thanh: “…”

Mọi người nghe vậy lập tức đối với Bảo Châu kính trọng vài phần, ai nói Bảo Châu đần độn?

Tuy các bà không tin Lục Côn Sơn là người vô tội. Nhưng một câu kia của Bảo Châu, đã cho chồng mình mặt mũi, giải quyết tình cảnh xấu hổ, lại đả kích Tiểu Tam. Về sau đụng Tiểu Tam, các bà cũng muốn làm như vậy!

Côn Sơn nghe xong, lập tức cảm thấy an tâm, bị lý giải như vậy, đối với vợ càng yêu thương: “Em thật hiểu anh.”

Tuy chuyện này không liên quan tới người khác, nhưng là vì mặt mũi của Bảo Châu cũng vì danh dự của hắn, Côn Sơn ở trước mặt các vị phu nhân đối với Bảo Châu giải thích nói: “Anh chỉ là hoài nghi lý do cô ta đỡ cho anh một đao kia, nên mới đến bệnh viện hỏi cô ta, anh cũng không biết lúc cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên cởi quần áo.”

“Lý do? Giúp cậu đỡ đao còn cần lý do gì? Đơn giản là yêu cậu, thích cậu.” Ôn tiểu thư theo đuôi Bảo Châu đến, nghe vậy, nhịn không được chen miệng nói. Lục Côn Sơn này, rõ ràng là chính mình lấy cớ muốn tới bệnh viện.

Có mấy lời Côn Sơn vốn không muốn nói, nhưng Diệp Dung Thanh làm cho cục diện khó xử như vậy, cũng đừng trách hắn không nể tình, Côn Sơn nói: “Một đao kia, tôi hoàn toàn có thể tránh thoát. Tôi không biết cô ta tại sao phải đột nhiên chạy tới đỡ. Trước khi có người hướng tôi nổ súng, nguy hiểm trước mắt, cô ta không có để ý tôi, trốn ở dưới đáy bàn. Một đao râu ria lại muốn cứu tôi.”

Nếu như đây là khổ nhục kế của cô, Côn Sơn cảm thấy cô rất thất bại. Hắn là người tập võ, sức quan sát cùng thính lực rất tốt, trò xiếc nhỏ như vậy đã muốn lừa gạt hắn, thật không biết suy nghĩ, sở dĩ trước kia không nói, là muốn chừa mặt mũi cho cô.

Nhưng hành vi hôm nay của cô đã làm hắn không thể nhịn được nữa, thể diện của cô là do cô tự ném.

Hắn hôm nay tới chỉ để hỏi cho rõ ràng, thuận tiện cảnh cáo cô đừng làm chuyện câu dẫn ngu xuẩn như vậy nữa.

Côn Sơn nói xong, sắc mặt Diệp Dung Thanh lập tức trở nên rất khó coi, cô đã sớm hoài nghi Nhị thiếu gia có chỗ phát giác, cô thấy thái độ hôm nay Nhị thiếu gia tìm tới tận cửa, cảm thấy Nhị thiếu gia có thể sẽ không cần cô, cho nên cô làm liều, hi vọng dựa vào dư luận có thể để Nhị thiếu gia chừa mặt mũi cho cô, nạp cô làm thiếp.

Cho dù không thể, ít nhất còn có thể phá hủy quan hệ của Nhị thiếu gia và Vạn Bảo Châu, làm hắn cũng đừng nghĩ sống tốt.

Nhưng kết quả ngoài dự liệu của cô, Diệp Dung Thanh liều lĩnh nói: “Nhưng thật sự là em đã cứu được anh, anh còn nhìn thân thể của em, anh nạp em làm thiếp, đây là đạo lý.”

“Cô đã cứu tôi, nhưng nếu lấy cái này ra uy hiếp tôi, như vậy cô sai lầm rồi. Lục Côn Sơn tôi trọng cảm tình, nhưng không có nghĩa là sẽ bị người tính kế còn gật đầu giúp làm thịt. Cô xuất phát từ lợi ích cá nhân đi cứu tôi, vợ tôi cho cô vàng, chúng ta huề nhau. Nếu như nói đã cứu tôi, muốn tôi lấy về nhà, vậy tôi phải kết hôn với quá nhiều người. Hơn nữa cô nhiều nhất chỉ cứu tôi một lần, Bảo Châu cứu tôi ngàn vạn lần.” Cô là tự mình đa tình, có dụng ý khác, Bảo Châu là chân tình thực lòng.

“Nhưng thiếu gia, em thật sự rất thích anh!”

“Cô là thích tiền của hắn!” Một vị phu nhân đứng bên cạnh nói.

Côn Sơn cũng tin tưởng cái này: “Nếu như tôi hai bàn tay trắng, cô còn yêu thích tôi sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai tôi sẽ kêu luật sư chuẩn bị một phần di chúc, tôi đem tất cả tài sản của tôi, một nửa lưu cho Bảo Châu, một nửa cho hội từ thiện. Hiện tại cô còn thích tôi sao?” Ý nghĩ này từ lúc hắn được Bảo Châu cứu ở Thượng Hải trở lại, đã có.

Đứa nhỏ tương lai sẽ tự mình kiếm tiền, hắn không để lại tài sản cho con, chỉ cho vợ, từ thiện là làm không hết, lưu một nửa làm từ thiện rất cần thiết.

“Anh nói thật?” Diệp Dung Thanh cả kinh, nếu như hắn một phân tiền cũng không để cho cô, cô còn cần hắn làm gì?

Côn Sơn gật đầu: “Cho nên về sau đừng quấn quít lấy tôi nữa, tôi không có tiền.”

Diệp Dung Thanh tức giận ném cái gối qua: “Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”

Côn Sơn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Châu, đi ra ngoài, Côn Sơn kêu Tiểu Đông an bài xe đưa các vị phu nhân trở về.

Các vị phu nhân xem đủ kịch hay, không thể không biết xấu hổ làm phiền người ta đưa về, nhao nhao cáo từ, chính mình tự về.

Mọi người đi rồi, Bảo Châu nhìn chung quanh một vòng: “Chị dâu đâu?”

“Chị ấy có lẽ đi rồi, chúng ta cũng về nhà ăn cơm đi.” Côn Sơn lôi kéo Bảo Châu đi ra bệnh viện, kêu người đem xe trực tiếp chạy đến nơi đăng ký, đi theo lưu lượng khách trở lại Hồng Kông, ở nhà lớn Hồng Kông ăn một bữa thật ngon.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 196
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...