Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 133

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Huyện trưởng đại nhân cũng hiểu được việc này kỳ quặc, vì vinh hoa phú quý, vạn nhất làm mất mạng con trai của mình sẽ không tốt, tranh thủ thời gian từ hôn.

Nhưng vẫn còn có ít người ôm hy vọng vạn nhất tôi là nhân trung chi long tiến đến cầu thân, cái này giống như một là một bảo vật, tuy tỉ lệ lấy được rất thấp, nhưng vẫn có người nguyện ý đi thử.

Nhưng không có ngoại lệ, Vạn lão gia tử đáp ứng một người thì một người không may , về sau mệt mỏi, dứt khoát vô luận ai đến cầu hôn, tất cả đều đáp ứng, ai không gặp xui xẻo thì chính là ý lang quân trong định mệnh của Bảo Châu nhà ông!

Sau đó một đám lại một đám con trai đi cầu hôn tất cả đều gặp xui, những người này nhiều đến nổi bệnh viện trong huyện thành cùng nơi xem bệnh của Trung y đại phu đều chật kín hết người, bác sĩ cùng các thầy thuốc quả thực khi nhắc tới Bảo Châu đều biến sắc.

Kể từ đó, ai cũng không dám lại đi cầu hôn nữa.

Đám bà mai mối cũng không dám đến thăm, Bảo Châu ngồi trong nhà cái gì đều không làm, nhưng lại trở nên nổi tiếng!

Thẳng về sau, con của ông nói muốn tìm một hôn sự cho Bảo Châu.

Ông đã ôm hy vọng, không nghĩ tới con cưới Bảo Châu vậy mà một chút chuyện đều không có.” Vạn lão gia tử nói, bây giờ ông còn đang buồn bực, trên đời này chẳng lẽ có hai nhân trung chi long hay sao? Có lẽ không chỉ hai người, nhưng Côn Sơn và tiểu tử Mộc gia kia đều có thể .

Nghe Vạn lão gia tử vừa nói như vậy, trong lòng Côn Sơn lo lắng tăng lên ngàn vạn lần, xem ra tên tình địch này không tầm thường a!

Chính mình phải tranh thủ thời gian đến xem Bảo Châu mới được.

Sau khi cúp điện thoại, Côn Sơn một bên gọi người đi chuẩn bị máy bay, năm giờ rưỡi chiều xuất phát, một bên mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng đem công việc làm cho xong.

Nghe nói hắn phải về Sơn Tây, Vạn lão gia tử nói: “Lúc về thuận tiện trở lại quê nhà một chuyến, mang một ít đặc sản trở về cho ông a.”

Côn Sơn gật đầu: “Vâng.”

Buổi tối hí kịch rất đặc sắc, đáng tiếc Bảo Châu không hiểu lắm, thời điểm mọi người xem kịch, Bảo Châu tựa ở trên mặt ghế nằm ngáy o..o…, hoàn hảo là ở một mình trong rạp nhỏ, không có quấy rầy đến người khác.

Nếu không vị này trong xã hội thượng lưu ở Thái Nguyên, một đêm thành danh, khả năng sẽ làm cho rất nhiều người rớt mắt kính ra nhìn.

Thấy cô ngủ rồi, Mộc Thường Khoan nhếch miệng mỉm cười, cởi áo khoác phủ thêm cho cô, sau đó cũng không xem kịch nữa, lẳng lặng nhìn Bảo Châu nằm ngáy o..o…, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng của hắn vô cùng bình thản, cứ như vậy nhìn xem cô, nếu có thể xem cả đời thật tốt!

Đợi Bảo Châu tỉnh lại, kịch đã bắt đầu tan cuộc, Bảo Châu dụi dụi mắt, nhìn thấy dưới lầu đã không còn người, hỏi Mộc Thường Khoan: “Đã muộn rồi sao?”

“Tàm tạm, có phải rất nhàm chán hay không? Vốn anh muốn mang em đi cưỡi ngựa, nhưng lại sợ hù dọa đến em.” Hắn chưa từng theo đuổi cô gái nào, không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Bảo Châu gật đầu: “Em xem không hiểu.”

“Xem không hiểu không có sao, anh cũng không có nhìn kỹ, lần sau anh dẫn em đi cưỡi ngựa, bây giờ anh đưa em về.”

“Cưỡi ngựa? Có thể mang theo Tiểu Hoàng không?”

“Có thể.”

Mộc Thường Khoan lái xe đưa Bảo Châu đến trước cửa nhà Thẩm gia, Bảo Châu vừa định đi vào trong, thì bị hắn gọi lại: “Chờ một chút, anh có chuyện muốn nói…”

“Chuyện gì?”

“Anh, anh…” Hắn định nói, anh muốn kết hôn với em, hộp quà trong túi áo đã móc ra một nửa, lại đột nhiên nghe thấy một người con trai đứng ở trước cửa Thẩm gia gọi Bảo Châu: “Bảo Châu.”

“Côn Sơn! Côn Sơn sao anh lại tới đây?” Bảo Châu kinh hỉ vạn phần hướng về phía Côn Sơn chạy tới, sau đó dụng lực nhảy lên, hai tay ôm cổ hắn, hai chân câu lấy người hắn, rất là trẻ con.

Côn Sơn hưởng thụ đem cô ôm chặt, cười nói: “Sợ em nhớ anh, cho nên anh đến xem.”

Mộc Thường Khoan một bên yên lặng đem hộp quà thả lại trong túi, một bên bất động thanh sắc hỏi Bảo Châu: “Vị này là ai?”

Không đợi Bảo Châu giới thiệu, Côn Sơn nhẹ nhàng buông Bảo Châu ra, đổi thành nắm chặt tay Bảo Châu, tay kia vươn ra bắt tay với Mộc Thường Khoan, người này so với tưởng tượng của hắn càng ưu tú, quả nhiên không thể không phòng bị. Không phải hắn không tin Bảo Châu, mà là hắn quá quan tâm Bảo Châu: “Xin chào, tôi là Lục Côn Sơn, chồng của Bảo Châu.”

“Em, kết hôn?” Mộc Thường Khoan ngay cả thái sơn trước mặt sụp đổ mặt cũng không đổi sắc, nhưng lúc này khó tránh khỏi lộ ra không kìm chế được. Người hắn đợi nhiều năm như vậy, lại kết hôn. Vì sao không có người nói cho hắn biết?

Bảo Châu gật đầu: “Mộc Đầu, chồng em có phải thật tốt a.”

Mộc Thường Khoan lập tức có xúc động thổ huyết.

Côn Sơn cảm thấy đả kích địch nhân, tốt nhất thẳng đảo Hoàng Long, nửa điểm cũng không được chậm trễ, hắn đối với Bảo Châu cười cười: “Biết rõ em nhớ mỹ thực Quảng Châu, nên anh đã mang đến.”

“Em còn nhớ cục cưng.”

“Cũng có mang đến, cha mẹ nuôi đang ở bên trong chơi với cục cưng. Mộc tiên sinh nếu có hứng thú, đi vào ngồi một chút a! Có lẽ anh còn chưa nhìn thấy cục cưng của tôi và Bảo Châu, đó là một đôi long phượng thai rất đáng yêu.”

Mộc Thường Khoan không tin, đả kích một tên tiếp một tên, trái tim nhỏ của hắn, đã thật lạnh, nhưng có một số việc trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không hắn khó mà tin được.

Vào trong, chỉ thấy trong phòng khách Thẩm gia ngoại trừ bầy đầy cả bàn mỹ thực Quảng Châu, trên tay đại phu nhân và Thẩm Chi Tề lúc này còn đang ôm một đứa nhỏ chơi đùa.

Hai đứa bé lớn lên vô cùng đáng yêu, Mộc Thường Khoan thì lại muốn khóc, hắn dùng ngữ khí không thể tin hỏi Bảo Châu: “Đây đều là con của em?”

Bảo Châu gật đầu: “Mộc Đầu anh xem, Tiếu Tiếu nhà em thật đáng yêu, Kiều Kiều thì lớn lên giống Côn Sơn thật xinh đẹp.”

Mộc Thường Khoan: “…”

Côn Sơn vui vẻ, lúc ăn bữa ăn tối, gắp thức ăn cho Bảo Châu.

Bảo Châu ăn lấy ăn để, thấy Mộc Thường Khoan không nhúc nhích chiếc đũa, thò tay kẹp một cái bánh cho hắn: “Mộc Đầu, anh ăn.”

Thấy Bảo Châu quan tâm mình, Mộc Thường Khoan vẫn rất cao hứng, há mồm ăn hết một ngụm.

Lúc Mộc Thường Khoan định trở về, Bảo Châu cùng Côn Sơn tiễn hắn đi ra ngoài, đi vài bước, Mộc Thường Khoan đối với Côn Sơn nói: “Có thể làm phiền anh tránh đi một lát, tôi có mấy câu muốn nói với Bảo Châu.”

Bại tướng dưới tay, Côn Sơn không muốn bỏ đá xuống giếng, gật đầu, đối với Bảo Châu nói: “Anh đi xem cục cưng đã ngủ chưa.”

Đợi Lục Côn Sơn rời khỏi, Mộc Thường Khoan kéo Bảo Châu qua một bên hỏi cô: “Nói cho anh biết vì sao em gả cho hắn? Có phải người trong nhà ép buộc em không?”

Bảo Châu lắc đầu.

“Hay là nhà hắn bức em?” Nếu như không phải do cô tự nguyện, Mộc Thường Khoan nguyện ý mang cô đi, không tiếc bất cứ giá nào. Thậm chí nguyện ý nuôi dưỡng hai đứa con của cô và Lục Côn Sơn, chỉ cần không phải do cô tự nguyện gả đi, hắn sẽ nguyện ý vì cô làm tất cả mọi chuyện.

Bảo Châu lại lần nữa lắc đầu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 133
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...