Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 116

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Đúng nha!” Hắn như thế nào không nghĩ tới, để cho Tiểu Hoàng ra, Tiểu Hoàng có thể mang Bảo Châu từ sân thượng đi ra ngoài, hơn nữa chắc có lẽ không kinh động bất luận kẻ nào, trực tiếp bay mất mà!

Còn hắn thì dễ rồi, nhảy lầu, trèo tường đều đã quá thuần phục.

Tranh thủ thời gian gọi điện thoại đem Tiểu Hoàng tới, ngày hôm sau buổi tối thừa dịp tất cả mọi người ngủ, để cho Tiểu Hoàng cõng Bảo Châu đi ra ngoài, bên ngoài đã gọi người tiếp ứng, chính hắn leo tường.

Chờ hắn nhảy ra , Bảo Châu ngồi trong xe ngựa ôm Tiểu Hoàng đã ngủ rồi.

Thật là không có nghĩa khí!

Bất quá Côn Sơn không nghĩ nhiều như vậy, cô mệt mỏi có thể ngủ ngon là được a!

Sai người vội vàng đem xe ngựa đuổi tới sân bay, rốt cục có thể trở về nhà rồi, ha ha!

Sau khi Côn Sơn lên máy bay thì thở ra một hơi, an toàn!

Đợi về đến nhà, Côn Sơn mới chính thức an tâm, ôm Bảo Châu mệt mỏi ngủ đi…

Sáng ngày thứ hai người hầu trong nhà phát hiện hai người bọn họ không thấy đâu, thiếu chút nữa muốn khóc, đang định đi bẩm báo phu nhân, Côn Sơn đã gọi điện thoại qua, nói mình và Bảo Châu nhàm chán leo tường chơi, kết quả thuận tiện đi về nhà.

Lời nói dối trắng trợn như vậy, Thẩm Chi Tề nghe xong lập tức nổi giận lôi đình, Côn Sơn đã có cách đối phó.

Khi nhạc phụ điện thoại tới, hắn lập tức đổi giọng, nói ở đó không quen!

Nên về nhà ở mấy ngày sau đó lại trở qua a!

Đem Thẩm Chi Tề một bụng hỏa, an ủi xuống hơn phân nửa, nhưng trong lòng của ông cũng minh bạch, hai vợ chồng này, khả năng sẽ rất khó trở về.

Tức giận đến cơm trưa đều không muốn ăn, cuối cùng là hai vị phu nhân thay nhau an ủi, nói rất nhiều lời hữu ích, Thẩm Chi Tề mới không có gọi người đến Quảng Châu bắt hai người bọn họ trở về.

Nhưng con gái nuôi và con rể vẫn thừa nhận đấy.

Côn Sơn sau khi trở về, sợ ông tới bắt chính mình, đưa mấy thứ đồ cổ tranh chữ qua nói là hiếu kính, trên thực tế là dùng tiền tiêu tai.

Cũng may Thẩm Chi Tề gần đây bận rộn, cũng không có lòng dạ phái người đi bắt bọn họ trở về, qua một thời gian ngắn rồi nói sau!

Bất quá Bảo Châu vẫn thường xuyên cùng mẹ nuôi là Thẩm phu nhân nói chuyện điện thoại, từ nhỏ cô không có mẹ, Thẩm phu nhân xem cô như con gái ruột.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, nhưng nhân duyên của Côn Sơn tựa hồ tốt hơn, hội từ thiện muốn nhờ hắn nịnh bợ Thẩm Chi Tề để kiếm thêm nguồn tài trợ.

Hội từ thiện cần gì hắn sẽ hết sức hỗ trợ.

Nhưng nhờ hắn nịnh bợ Thẩm Chi Tề, thật có lỗi hắn bất lực, hắn chưa bao giờ nghĩ tới đem Thẩm Chi Tề làm chỗ dựa, tự nhiên cũng không dám cho Thẩm Chi Tề thêm bất cứ phiền phức gì, muốn tìm phương pháp mời đi đường vòng, hắn sẽ không nhận quà tặng, vạn nhất trong bữa tiệc phát hiện đối phương mời khách có tầng ý tứ này, lập tức rời đi, tuyệt không lưu mặt mũi, hắn làm như vậy là giết một người răn trăm người a! Đến kiếm tiền, hắn uyển chuyển cự tuyệt, phương pháp cự tuyệt —— khóc than!

Vay tiền?

Chính mình thật nghèo, tiền sữa của con tôi đều phải tìm cha tôi mượn đấy, tôi biết một nhà cho vay nặng lãi không tệ, tôi giúp ngài giới thiệu a?

Cái gì, cùng nhau hợp tác mở ngân hàng trong phạm vi cả nước, tôi xuất tiền, ngài xuất lực?

Được, nhà tôi có thể gọi là nghèo rớt mồng tơi a! Trong nhà ngay cả chim vàng đều bị đói gầy như một con vẹt, còn con vẹt thì gầy như một con chim sẻ chưa trưởng thành, ngài xác định còn muốn tìm tôi hợp tác?

Hy vọng đến, thất vọng mà về.

Xem hắn là kẻ đần à?

Không có cửa đâu!

Không thể nhờ Lục Côn Sơn, có người đã nghĩ tới Bảo Châu, Lục gia rất có tiền, không lừa gạt hắn, lừa gạt ai a!

Người ta là con rể nuôi của Thẩm Chi Tề, là con trai của nhà từ thiện lớn, vợ của người ta trong tay nắm một đống cổ phận của các công ty nhà máy ngoại quốc, chính mình cũng là bán kim cương.

Ngươi than ngươi nghèo, bọn họ không tin!

Ngày hôm đó, một vị phu nhân họ Cổ mời Bảo Châu đi chơi mạt chược, một bên đánh một bên lừa dối cô: “Bảo Châu a! Cô có muốn ăn cá kình không? Vừa vặn chồng tôi có thuyền đánh cá, bán rẻ cho cô, 5000 một chiếc được không? Cô mua 100 chiếc, tôi giảm giá cho cô 9%.”

(cá kình: cá voi)

Bảo Châu nghe thấy đồ ăn hai mắt tỏa sáng, nhưng nghe đến cá kình thì không có hứng thú, cá lớn như vậy, khẳng định da dày thịt béo không thể ăn, lắc đầu: “Đừng cần!”

“Vậy 2000, 2000 một chiếc!” “con vịt” này đã đến tay, không thể cho nó bay đi a!

“Đừng muốn.” Cô không ăn cá mập.

“Vậy 1000?” Cổ phu nhân cắn răng hỏi.

“Đừng muốn!”

“Thuyền của tôi rất tốt, cá kình thật sự ăn rất ngon! Hơn nữa cô có xe, có máy bay, cũng nên có thuyền a! Có biển, đất, trên không, cô mới có thể xem như kẻ có tiền.” Cổ phu nhân tiếp tục lừa dối.

Bảo Châu tin tưởng, một câu cuối cùng kia, biển, đất, trên không đều có mới tính là kẻ có tiền.

Gật đầu: “Có đạo lý.”

Cổ phu nhân lập tức cao hứng: “Vậy cô đồng ý?”

“Cho tôi mượn điện thoại dùng.”

“Gọi đi!”

Bảo Châu gọi điện cho người thương nhân nước Mỹ đã giúp cô mua qua máy bay, đồng thời cũng là phía đối tác của chồng cô – Kiệt Mẫu, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi muốn mua thuyền!”

“Thuyền gì? Thuyền gỗ? Thật sự?” Thuyền nước Mỹ chất lượng có lẽ chấp nhận được.

“Có ca-nô không?”

Kiệt Mẫu giật mình, nửa ngày mới hồi lại phục tinh thần: “Cô muốn mua ca-nô?”

Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”

“Làm cái gì?” Đừng nói với hắn là vì cô muốn ăn cái gì nha.

“Tôi có xe, có máy bay, còn phải có thuyền, mới chính là biển, đất, trên không!” Bảo Châu nói đương nhiên.

Kiệt Mẫu: “…”

“Được không?”

“Được! Bất quá ca-nô giống như Tây Ban Nha mới tốt, của người Mỹ không tốt, tôi giới thiệu cho cô một người Tây Ban Nha.” Kiệt Mẫu xem cô gần đây hào khí, nghĩ thầm muốn mua nhất định phải mua tốt nhất, xa hoa nhất, lớn nhất đấy.

Bảo Châu đồng ý, cúp điện thoại xong, Bảo Châu mỉm cười với vị cổ phu nhân kia nói: “Cảm ơn đề nghị của cô, tôi quyết định mua ca-nô Tây Ban Nha.”

Cổ phu nhân rất bi kịch nhìn xem cô, nói cả buổi là làm mai mối cho người khác…

Bảo Châu về nhà, Kiệt Mẫu gọi điện thoại tới nói, vị thương nhân Tây Ban Nha kia đã đáp ứng, nhưng muốn gặp cô, ví dụ như giá cả, đều cần phải đàm phán.

Bảo Châu đáp ứng, cúp điện thoại xong, mởi nhớ tới mình không hiểu tiếng nước ngoài, Côn Sơn cũng không biết tiếng nước ngoài được bao nhiêu.

Liền nghĩ đến Thẩm Kỷ Lương người đã từng đi du học nước ngoài, lập tới gọi điện thoại qua, Thẩm Kỷ Lương vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, cô phái máy bay đến! Tôi lập tức đến Quảng Châu giúp cô.”

Hắn đã đi du học hai năm, tiếng nước ngoài còn không có quên, tuyệt đối có thể giúp Bảo Châu đàm phán với giá thấp nhất.

Bảo Châu bàn tay nhỏ bé vung lên, máy bay đi rồi, chạng vạng tối chở tình địch của Côn Sơn từ Vận Thành tới.

Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy Bảo Châu tuy thân mật, nhưng vẫn phiền muộn không thôi, như thế nào trong vòng một đêm người trong lòng của hắn đã biến thành em gái rồi?

Hắn đã nghe lời Bảo Châu nói, đi về nhà một chuyến, ở nhà vài ngày, lại trở về Vận Thành, còn chưa có bình phục lại, chỉ cảm thấy cha hắn thật sự quá gian trá a.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 116
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...