Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 132

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong lòng Khuất Nguyên Đình khẽ động, liền nói: “Gọi nàng ta vào.”

Trình Duệ lĩnh mệnh, dẫn A Vân vào trong.

A Vân nhẹ nhàng hành lễ, cúi đầu một cách đoan trang.

Khuất Nguyên Đình vội hỏi: “Linh Phủ thế nào rồi?”

A Vân nghe giọng nam thanh trong trẻo vang lên từ trên cao, trong lòng không khỏi có chút mê mẩn. Nàng ta cả gan ngẩng đầu, liếc nhìn Khuất Nguyên Đình, thấy hắn đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt đầy quan tâm. Gương mặt nàng ta lập tức ửng đỏ, hai gò má như thoa phấn.

Nàng ta hạ giọng, dịu dàng đáp: “Bẩm Huyện lệnh đại nhân, thân thể Linh Phủ tiểu thư đã hồi phục rất tốt, hiện tại đã có thể đi dạo trong viện.”

“Vậy thì tốt.” Khuất Nguyên Đình thở phào nhẹ nhõm.

A Vân nhanh trí nói tiếp: “Nô tỳ nghe nói mùng sáu tháng bảy là sinh thần của Từ phu nhân, Linh Phủ tiểu thư ngày mai muốn ra phố chọn lễ vật mừng thọ cho phu nhân.”

Nàng ta thông minh không nhắc đến chuyện Linh Phủ tiểu thư định khi nào quay về Khê Kiều thôn.

Một thông tin, nàng ta tách ra thành nhiều lần báo cáo, như vậy sẽ có thêm nhiều cơ hội được gặp riêng Huyện lệnh đại nhân.

Khuất Nguyên Đình khẽ gật đầu: “Ngươi làm việc không tệ, trở về tiếp tục chăm sóc tốt cho Linh Phủ tiểu thư.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” A Vân cúi người cung kính đáp.

Khuất Nguyên Đình trầm ngâm một chút rồi nói: “Việc chăm sóc Linh Phủ tiểu thư là trách nhiệm của các ngươi. Tất cả những gì liên quan, chỉ cần báo lại cho ta, không cần liên quan đến người khác. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Trong lòng A Vân khẽ chấn động, nàng ta thông minh đến độ lập tức hiểu ý trong lời nói của Khuất Nguyên Đình. Đây là lời dặn dò nàng ta phải kín miệng, bất kể là Khuất phu nhân hay người nào khác hỏi đến, cũng phải giữ mồm giữ miệng cẩn trọng.

Nghĩ đến đây, nàng ta cúi đầu thật thấp, đáp: “Nô tỳ đã rõ.”

“Hiểu được thì tốt, lui ra đi.” Khuất Nguyên Đình cầm lấy một quyển công văn, bắt đầu đọc.

A Vân lặng lẽ hành lễ, rồi rút lui ra ngoài.

---

Cùng lúc đó, tại phủ của Từ Bách Hưng.

Cũng là một gian chính đường, cũng là lối bài trí ấy, ngay cả tấm màn thêu hoa đỏ thẫm viền vàng cũng vẫn như trước kia. Thế nhưng không hiểu vì cớ gì, toàn bộ gian đường này lại toát ra một cảm giác tiêu điều, tàn úa của gia cảnh sa sút.

Vệ thị ngồi trên chiếc trường kỷ chính giữa, nhìn đống lễ vật trước mặt gồm lụa là, trang sức và hộp quà, trầm ngâm không nói.

Tất cả những thứ này đều là do Bao viên ngoại nhờ mụ mối mang đến.

Hai tỷ muội Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên ngồi trên hai chiếc ghế tròn hai bên. Khác với vẻ mơ hồ, gầy yếu của Từ Linh Nghiên, Từ Linh Kiều lại nắm c.h.ặ.t chiếc khăn tay, ánh mắt không rời khỏi Vệ thị. Trông nàng ta chẳng khác gì một con cừu non đang chờ bị đưa lên bàn mổ.

Thật lâu sau, Vệ thị dời ánh mắt khỏi đống lễ vật, nhìn về phía Từ Linh Kiều.

Tâm can Từ Linh Kiều lập tức co thắt lại.

Vệ thị thở dài một hơi, nói: “Kiều nhi, con gả đi thôi…”

Từ Linh Kiều cả người rũ xuống, dựa hẳn vào lưng ghế, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào Vệ thị:

“Mẫu thân, người… người nói gì?”

Vệ thị nghiến răng, ánh mắt rời khỏi Từ Linh Kiều, dừng lại trên đống lễ vật:

“Ta nói, con phải gả qua đó.”

“Con không muốn!”

Từ Linh Kiều hét lên một tiếng, nước mắt lập tức trào ra khỏi khóe mắt.

“Mẫu thân, người điên rồi sao? Bao viên ngoại năm nay đã sáu mươi!”

Vệ thị ngước mắt, trừng nàng:

“Thế thì sao? Con gả qua đó có thể sống những ngày tháng nhung lụa.”

“Con không muốn, con không muốn!” Linh Kiều bật khóc, dùng khăn tay lau nước mắt, “Bao viên ngoại vừa già vừa xấu, trong nhà lại có cả đống thiếp thất, mẫu thân sao lại nhẫn tâm để con gả vào hang sói như vậy!”

“Nếu không gả thì làm thế nào?” Vệ thị gân xanh nổi trên cổ, đôi mắt đỏ lên:

“Nhà chúng ta đã không còn chống đỡ nổi, con không gả cho Bao viên ngoại, thì nhà này, căn nhà này, và cả muội muội của con nữa, đều không còn đường sống! Những kẻ đòi nợ sẽ lấy đi tất cả! Chúng thậm chí sẽ bán cả hai tỷ muội con vào lầu xanh!”

“Dù vậy con cũng không gả!” Linh Kiều kiên quyết phản kháng, “Mẫu thân sao có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao lại hy sinh hạnh phúc của con? Linh Nghiên cũng đã đến tuổi cập kê, để nàng gả đi!”

Vốn đang thương cảm cho hoàn cảnh của tỷ tỷ, Từ Linh Nghiên nghe vậy lập tức bật dậy, chỉ vào Linh Kiều nói:

“Linh Kiều, tỷ thật đáng trách! Muội còn đang thương tỷ, vậy mà tỷ lại muốn muội nhảy vào hố lửa! Mẫu thân, người cứ để tỷ ấy gả đi! Dù sao Bao gia cũng chọn tỷ ấy từ đầu!”

Linh Kiều tức giận đáp:

“Cái gì mà chọn ta? Mẫu thân và muội muội thật độc ác, tự ý để người ta đến xem mặt mà không nói với ta, căn bản không coi ta là người trong nhà. Các người đang bán ta để cầu danh lợi!”

Vệ thị quát lớn:

“Tất cả im miệng cho ta!”

Bà ta trừng mắt nhìn Linh Kiều:

“Con là do ta mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra. Nếu còn con đường nào khác, ta đâu nỡ nhìn nữ nhi do chính ta sinh ra phải gả cho kẻ lớn tuổi như vậy! Con thử nghĩ lại xem, nhà này đã từng bạc đãi con bao giờ chưa? Cái gì tốt nhất chẳng phải đều dành cho con? Vì để con được bước chân vào nhà cao cửa rộng, ta và phụ thân con đã dọn đường cho con bao nhiêu?”

Linh Kiều run rẩy, trong lòng chợt hiện lên buổi sáng đầy nắng ba tháng trước, khi nàng ta cùng đường muội Từ Linh Phủ dạo bên hồ nước nhỏ trong vườn hoa.

Ngày ấy, nàng ta giúp mẫu thân sắp xếp để đại quản gia của Thứ sử Tống Châu, Tào Phụng Lâm, đến xem mắt Linh Phủ.

Tào Phụng Lâm, đó chính là mối quan hệ mà phụ mẫu nàng ta xây dựng để chuẩn bị cho hôn sự của nàng. Nàng còn từng hả hê, giả vờ than thở rằng Linh Phủ tuổi xuân phơi phới lại phải gả làm thiếp cho một lão già…

Nào ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, thời thế đảo ngược. Mẫu thân lại dùng chính chiêu trò đó, và giờ, người phải làm thiếp cho lão già, lại là nàng ta!

Linh Kiều đau như bị dầu sôi đổ vào lòng, nức nở nói:

“Con không muốn, con không muốn…”

Vệ thị đứng dậy khỏi trường kỷ, bước đến trước mặt nàng, cúi xuống nhìn nàng chằm chằm:

“Làm người không thể chỉ biết hưởng lợi mà không chịu thiệt. Con thử nghĩ lại xem, sau khi chuyện Tào Phụng Lâm thất bại, mẫu thân có buông tay con không? Con nhớ bộ trâm vòng bích tỷ, ta đã cho con chứ không phải cho muội muội con!”

“Nhà này, có gì tốt cũng đều dâng cho con, chỉ vì con là trưởng nữ, cũng là đứa nữ nhi xuất sắc nhất mà chúng ta có. Con gánh trên vai cả hy vọng của nhà này!”

Những lời trách mắng của mẫu thân khiến Linh Kiều run rẩy, tiếng khóc cũng ngừng lại. Đôi mắt đẫm lệ nhìn mẫu thân, đầy vẻ bất lực và sợ hãi.

“Chúng ta đã cho con cơ hội, nhưng người tính không bằng trời tính. Vốn dĩ chuyện với Trần Tham quân cũng sắp thành, nhưng ai ngờ phụ thân con lại xảy ra chuyện đúng vào thời khắc quan trọng!”

Nhắc đến đây, không chỉ Vệ thị mà Linh Kiều cũng nghiến răng căm hận!

Tất cả là do Từ Linh Phủ, con tiện nhân đó! Chính ả đã hại phụ thân, hại cả nhà nàng ta!

Nếu không phải con tiểu tiện nhân đó dùng nhan sắc mê hoặc Khuất huyện lệnh, rồi cố tình gây khó dễ trả thù, thì gia đình nàng ta sao lại rơi vào cảnh này? Bản thân nàng ta sao lại phải sa sút đến mức làm thiếp cho một lão phú thương!

Trong lòng Linh Kiều dâng lên nỗi oán hận ngút trời, chỉ muốn lột da, rút gân, hủy dung nhan, khoét tim Từ Linh Phủ!

Vệ thị nhìn nữ nhi thật sâu, từng chữ một nói:

“Nhớ kỹ, nếu con không muốn nhận mệnh, thì hãy gả vào Bao gia thật tốt. Bao viên ngoại dù già xấu, lăng nhăng, nhưng sản nghiệp, trang trại của ông ta là thật. Nếu con có bản lĩnh, hãy dồn sức vào chỗ đáng dồn, khiến Bao viên ngoại chỉ yêu sủng mình con.”

“Nếu vậy, đến khi ông ta nhắm mắt xuôi tay, chưa biết chừng con có thể giành được một thiên hạ cho riêng mình!”

Ánh mắt Vệ thị càng thêm sâu thẳm, như muốn truyền hết nỗi bất cam và ý chí đấu tranh của mình vào tim nữ nhi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 132
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...