Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 48

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trên con đường quê vắng lặng, cả gia đình người nam nhân đi đường cùng với chú lừa nhỏ đều im lặng, không ai nói lời nào.

Tiếng vó ngựa "tách tách, tách tách" hòa cùng âm thanh bánh xe lăn trên con đường đất vang lên. Người nam nhân vô thức quay đầu nhìn lại, thấy một vị công tử tuấn tú đang đánh xe ngựa từ phía sau tới gần.

Khi xe ngựa đến gần con lừa nhỏ, vị công tử ấy liền kéo dây cương, làm xe ngựa tức thì dừng lại.

Vị công tử tuấn tú cười hỏi:

"Xin hỏi lão hương, có phải đi Trân Nguyên là theo con đường này chăng?"

Người nam nhân ngây người một thoáng, nhưng không đáp lời.

Người nữ nhân thấy chồng mình như vậy, đành mỉm cười trả lời thay:

"Đúng vậy, công tử định đến Bạc Châu ư?"

Vị "công tử" đáp:

"Đúng vậy, ta cùng tiểu muội đi thăm bằng hữu, sợ rằng lỡ đi sai đường."

Người nữ nhân đáp:

"Không sai đâu, cứ đi dọc theo con đường này về hướng tây nam, đến phía trước gặp quan đạo thì cứ đi thẳng về hướng tây là được. Chỉ là trên đường quê này nhiều ngã rẽ, các vị chớ đi nhầm."

Vị "công tử" che trán nhìn về phía trước, lúc này màn xe được vén lên, một vị "tiểu lang quân" thanh tú bước xuống.

"Ca ca, huynh nhất định phải nhớ lời vị đại nương này, chớ lại đi sai đường, để chúng ta lỡ mất nơi nghỉ chân. Ta không muốn ngủ lại nơi hoang dã đâu!"

"Tiểu lang quân" vừa mở miệng, giọng nói đã dịu dàng, mềm mại như nước, khiến người nữ nhân giật mình nhận ra, vị "tiểu lang quân" này chính là "tiểu muội" mà công tử vừa nhắc đến.

Người nữ nhân lặng lẽ quan sát, trong lòng thầm khen ngợi:

"Nhìn huynh muội nhà người ta mà xem, dung mạo quả thực đẹp đẽ phi thường! Đây chính là nhân trung long phụng chứ chẳng sai!"

Vị "công tử" nghe "muội muội" nói vậy, dường như trở nên lưỡng lự:

"Vậy làm sao bây giờ, ta vốn không rành đường lối mà."

Vị "muội muội" xinh đẹp liền quay sang người nữ nhân, mỉm cười ngọt ngào:

"Đại nương, các vị cũng đến quan đạo phải không? Ca ca ta không rành đường, liệu có thể đi cùng các vị đến quan đạo được không?"

Người nữ nhân nghe hỏi, liếc nhìn chồng, rồi trả lời:

"Ta thấy hai vị nói giọng Quan Thoại, hẳn không phải người ở đây?"

Vị "muội muội" mỉm cười nhìn về phía "ca ca":

"Ca ca ta vừa từ kinh thành đến."

Nghe vậy, người nữ nhân dường như thả lỏng hơn đôi chút:

"Đã vậy, chúng ta cùng đi một đoạn, ta sẽ dẫn đường đến quan đạo phía trước."

Huynh muội hai người nghe vậy liền nhìn nhau cười. Vị "muội muội" nói:

"Hay là đại nương cùng đệ đệ lên xe ngựa của chúng ta, để đại thúc cưỡi lừa đi trước dẫn đường, như vậy mọi người có thể đi nhanh hơn."

Người nữ nhân vừa nghe, trong lòng vui mừng khôn xiết. Vì muốn giữ sức cho chú lừa nhỏ, họ chỉ để con mình ngồi trên lưng lừa, còn hai phu thê phải đi bộ suốt chặng đường. Dù không quá mệt nhọc, nhưng nghĩ tới đoạn đường dài phía trước, nay được đi nhờ xe để tiết kiệm sức lực, nào có lý do mà từ chối?

Ngay sau đó, họ liền lên xe ngựa.

Huynh muội hai người kia thực chất là Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ cải trang mà thôi.

Bên trong xe, cậu bé với mái tóc buộc chỏm, đôi mắt đen láy cứ tò mò đảo quanh nhìn Từ Linh Phủ. Từ Linh Phủ liền mỉm cười rạng rỡ.

Người nữ nhân thấy nàng hòa nhã thân thiện, trong xe lại chỉ có mẹ con mình và cô nương xinh đẹp này, nên cũng dần thoải mái hơn.

Hai người trò chuyện dăm ba câu về thời tiết, rồi Từ Linh Phủ cố ý lái câu chuyện về phía đối phương:

"Đại nương, gia đình các vị định đi đâu vậy?"

Người nữ nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng đáp:

"Trạch Thành."

“A, Trạch Thành có gì thú vị không?” Từ Linh Phủ với dáng vẻ ngây thơ, ánh mắt lộ vẻ tò mò.

Người nữ nhân nghe vậy liền lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm: Bọn tiểu thư con nhà giàu chẳng hiểu nỗi khổ nhân gian, cứ ngỡ ai đi xa cũng là để vui chơi. Ngoài miệng đáp: “Không biết, dù sao cũng không phải đi chơi.”

Linh Phủ thấy giọng điệu bà ta mang vẻ sầu muộn, liền hỏi: “Đại nương sao lại thở dài? Ra ngoài nên vui vẻ mới phải chứ.”

Ánh mắt người nữ nhân từ ngoài cửa sổ thu lại, rơi xuống mũi giày mình: “Làm sao mà vui được, ly hương biệt quán…”

Linh Phủ lập tức nắm lấy trọng điểm: “Ly hương biệt quán? Vì sao lại phải rời xa quê nhà?”

Người nam nhân cưỡi con lừa xanh bên ngoài xe liền “khụ khụ” hai tiếng, như để nhắc nhở điều gì.

Không nhắc thì thôi, nhắc một tiếng lại kích thích phản ứng ngược của nữ nhân. Bà ta hướng ra ngoài cửa sổ hét lên: “Ngươi ‘khụ khụ’ cái gì? Sắp đi rồi, chẳng lẽ không để ta nói vài câu?!”

Bà ta quay đầu, tức giận nhìn Linh Phủ: “Đừng để ý đến hắn, người nhà ta thì rụt rè, nhút nhát như chuột. Chúng ta đây là đang bỏ trốn, hắn sợ ta nói ra bị người biết.”

Linh Phủ hỏi: “Vì sao phải bỏ trốn? Có phải là bị thù gia truy sát?”

Nữ nhân lắc đầu: “Không phải, là sợ quan phủ truy bắt.”

Linh Phủ nghe xong liền ngẩn người, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Nữ nhân thấy sắc mặt nàng, liền giải thích: “Hài tử, đừng nghĩ sai. Chúng ta không làm chuyện phạm pháp. Chỉ là ngươi còn nhỏ, hẳn được nuông chiều, không hiểu chuyện ngoài kia. Chúng ta đây bị gọi là đào hộ, cũng gọi là lưu dân, quan phủ biết được thì sẽ bắt giữ.”

Linh Phủ dần hiểu ra. Những ngày qua, nhờ được giảng giải sơ lược về các chính sách cơ bản của Đại Tuyên, nàng đã hiểu được phần nào cách xã hội này vận hành.

Dân chúng đối với quốc gia giống như bầy cừu. Tình trạng lý tưởng là bầy cừu này gặm cỏ trên mảnh đất cố định, được người chăn (quan địa phương) định kỳ xén lông.

Nhưng bởi nhiều nguyên nhân, như tham quan ô lại, địa chủ ác bá hoặc các loại thiên tai, bầy cừu bị xén quá đau, quá trọc, liền muốn bỏ chạy. Một số con cừu từ đầu đã không chịu bị xén lông, lại càng muốn chạy xa hơn.

Nhưng với quốc gia – người chăn cừu lớn này, cừu chạy hết thì lấy gì ăn? Vì thế tất yếu phải áp dụng một loạt biện pháp để kiểm soát sự lưu tán của bầy cừu. Đại Tuyên, cũng như các triều đại trước, thực hiện quản lý hộ tịch nghiêm ngặt, ra khỏi nhà trên 100 dặm đều phải xin giấy phép từ quan phủ. Nếu không, bị bắt sẽ bị trừng phạt.

Bởi vì, cừu đều chạy hết rồi thì còn ai để xén lông đây?

Những trường hợp như gia đình nữ nhân này, cả nhà bỏ trốn, trên khắp cả nước không phải hiếm. Một trong những nhiệm vụ trọng yếu của quan địa phương chính là “quát hộ” – thông qua kiểm tra hộ khẩu để phát hiện và đưa những người trốn thoát trở về quê cũ hoặc tái nhập hộ khẩu tại chỗ.

Nếu một nơi có số lượng hộ trốn thoát quá mức, quan địa phương sẽ bị xử phạt nặng – dẫu sao được giao chăn cừu mà lại để cừu chạy mất, chẳng phải thất trách sao?

Chỉ nghe nữ nhân than: “Nhà ta vốn có ruộng đất ở đây, nhưng bị hào cường địa phương để ý. Lý chính dẫn người đến, bắt chúng ta bán đất rẻ cho nhà giàu.”

Linh Phủ hỏi: “Nếu là lý chính bức bách, sao không kiện lên quan phủ?”

Nữ nhân cười chua chát: “Lý chính… hắn là họ hàng nhà ta. Ai, hắn cũng là bất đắc dĩ thôi. Ngay cả mấy chục mẫu ruộng nước tốt nhất của nhà hắn cũng không giữ nổi. Lý chính trước không nghe lời, liền c.h.ế.t bất minh trong nhà.”

“Ngươi nói kiện lên quan phủ? Ở đây, quan phủ với nhà giàu là một phe. Muốn kiện sao? Cửa quan còn vào không được, không khéo ngay tại cửa đã bị sai dịch đánh cho sống dở c.h.ế.t dở. Nơi này thật không thể ở nổi nữa.”

Linh Phủ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chẳng lẽ quan viên trong huyện này người nào cũng đều tồi tệ như vậy?”

Nữ nhân đáp: “Nói vậy thì cũng không đúng. Ví dụ như vị huyện lệnh mới tới kia, nghe nói là người tốt. Vừa nhậm chức đã cho vay lương thực, nhà ta cũng tới lĩnh.”

Linh Phủ: “…”

Lĩnh xong liền chạy luôn sao, đại nương?

Cho ngươi vay lương thực là để thu lại vào mùa thu! Ai cũng như các ngươi, vậy thì chờ Tưởng huyện thừa mùa thu không thu được lương, chỉ có mà chờ bị hỏi tội thôi!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 48
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...