Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 86

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Phan Ngũ lang nhìn thẳng vào Khuất Nguyên Đình:

“Bất kể sòng bạc này có phải của Liên Nhị hay không, việc mở sòng bạc trái phép cũng không phải tội nặng như g.i.ế.t người cướp của. Vì sao hắn lại phải chịu khổ hình đeo gông nặng? Chẳng lẽ Khuất huyện lệnh ngươi lạm dụng tư hình?”

Khuất Nguyên Đình dời ánh mắt về phía Phan Ngũ lang:

“Thì ra là Phan Ngũ lang! Bản quan vừa nói, tất cả mọi người đều phải tuân thủ trật tự công đường. Bản quan gọi ai, người đó mới được nói. Ngươi chẳng lẽ không nghe rõ?”

Phan Ngũ lang cười nhạt:

“Nghe rõ, nhưng trong lòng kẻ thảo dân này có điều thắc mắc, không biết đến khi nào Huyện lệnh đại nhân mới hỏi đến ta? Chẳng lẽ ta cứ phải đứng đây mà nhìn Liên Nhị chịu khổ đeo gông nặng hay sao? ‘Vật bất bình tắc minh’ (*), ta nghĩ Huyện lệnh đại nhân có thể hiểu được.”

(*) Ý nói khi có điều gì không công bằng, người ta sẽ lên tiếng.

Khuất Nguyên Đình liền đáp:

“Được! Nhưng bản quan cũng có điều muốn hỏi: Phan Ngũ lang ngươi đứng ra nói giúp Liên Nhị, rốt cuộc là vì công lý, hay vì hắn là tay chân do ngươi nuôi dưỡng?”

Phan Ngũ lang bị hỏi trúng liền nghẹn lời, mất một lúc mới đáp:

“Liên Nhị đúng là tá điền của ta, nhưng lời ta nói là thay mặt cho luật pháp Đại Tuyên để hỏi!”

Khuất Nguyên Đình nhướng mày:

“Vậy thì bản quan cũng thay mặt luật pháp Đại Tuyên mà trả lời ngươi! Liên Nhị tối qua tại sòng bạc đã cầm d.a.o hành thích bản quan trước mặt mọi người. Xin hỏi Phan Ngũ lang, như vậy có tội hay không? Có đáng bị gông nặng hay không?”

Phan Ngũ lang giật mình kinh hãi:

Chuyện này... làm sao y biết được Liên Nhị lại dám làm ra hành động hành thích huyện quan giữa ban ngày ban mặt như vậy? Đây chẳng phải là tự đưa d.a.o vào tay người khác sao?

Sớm biết thế này, hôm nay y đã không nên đến đây!

Nhưng hắn vẫn cố gắng biện bạch:

“Xin hỏi Huyện lệnh đại nhân, ‘trước mặt mọi người’ là trước mặt những ai? Chẳng lẽ chỉ là trước mặt nha dịch của ngươi?”

Khuất Nguyên Đình vỗ tay, nha dịch liền dẫn những người bị bắt tối qua gồm chủ sòng bạc và tay chân, dùng dây thừng buộc thành một hàng, áp giải lên công đường. Sau đó, còn có vài con bạc chưa kịp trốn, rầu rĩ đi theo sau.

Khuất Nguyên Đình chỉ vào một nhóm người đó, nói:

“Những người này đều là nhân chứng. Trong số họ có chủ sòng bạc, tay chân và cả con bạc. Có cần để họ kể lại những gì đã thấy tối qua ngay tại đây không?”

Phan Ngũ lang lúng túng:

“Chuyện này…”

Chuyện đến nước này, mọi thứ đều đã rõ như đinh đóng cột.

Mẹ nó, sao ta lại không biết Liên Nhị ngu xuẩn đến thế? Hắn ta không biết rằng bản thân đại diện cho Phan gia hay sao? Muốn ra tay với Khuất Nguyên Đình, có cần phải để lại nhiều nhân chứng như vậy không? Hơn nữa, Khuất Nguyên Đình vẫn ngồi sừng sững ở đây, không hề hấn gì.

Không chỉ ngu, mà đầu óc hắn ta chắc chắn toàn phân!

Khuất Nguyên Đình quan sát sắc mặt biến hóa không ngừng của Phan Ngũ lang, bình thản nói:

“Chi bằng để họ kể lại, để xem tá điền nhà ngươi làm thế nào coi thường pháp luật, gan to bằng trời!”

Dưới sự yêu cầu của Khuất Nguyên Đình, những chủ sòng bạc, tay chân và con bạc lần lượt kể lại những gì họ đã thấy, tuy rằng có phần lắp bắp.

Khuất Nguyên Đình không lãng phí những lời khai đó, để họ lần lượt ký tên làm chứng ngay tại công đường.

Phan Ngũ lang nhắm mắt lại: Thế này thì Liên Nhị hết đường cứu rồi.

Hết cách cứu, vậy thì phải nhanh chóng cắt đứt liên hệ.

Ý nghĩ lóe lên, Phan Ngũ lang lập tức mở mắt trở lại.

Chỉ nghe Khuất Nguyên Đình nói:

“Liên Nhị, ngươi hành thích bản quan, chứng cứ đã rõ ràng. Theo luật Đại Tuyên, ‘kẻ mưu sát người khác, phạt tù ba năm’; nếu dân phạm quan, tội tăng thêm một bậc. Giờ bản quan hỏi ngươi một câu cuối cùng: Sòng bạc ngầm ở Thủy Dương Phường có phải do ngươi mở không?”

Kẻ xưa nay không coi pháp luật ra gì như Liên Nhị nhanh chóng suy tính câu trả lời, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra được đáp án, chỉ đành quay sang nhìn Phan Ngũ lang.

Phan Ngũ lang kín đáo gật đầu.

Liên Nhị quay lại, đối diện Khuất Nguyên Đình, đáp:

“Đúng vậy, sòng bạc là do ta mở!”

Khóe miệng Khuất Nguyên Đình khẽ giật, gần như không nhận ra:

Chẳng lẽ Phan Ngũ lang nghĩ rằng giờ bỏ rơi Liên Nhị là có thể toàn thân thoát lui?

Hắn lớn giọng:

“Ngươi chỉ là một tá điền làm thuê, lấy đâu ra bạc để mở sòng bạc?”

“Chuyện này…” Liên Nhị nghẹn lời.

“Lẽ nào những thứ này là do ngươi cướp bóc, trộm cắp, lừa đảo mà có?”

“Nếu ngươi không nói rõ nguồn gốc của số tiền này, bản quan sẽ xử tội ngươi theo pháp luật kẻ trộm!”

Liên Nhị ấp úng, không trả lời nổi, đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Phan Ngũ lang. Thấy vậy, Phan Ngũ lang còn có thể nói gì nữa? Hắn phất tay áo, quay mặt sang chỗ khác, không nói một lời.

Liên Nhị rơi vào bế tắc, hắn tuyệt đối không thể khai ra Ngũ công tử được. Hắn nghiến răng: “Phải, tiền là ta lừa gạt trộm cắp mà có, không liên quan đến người khác!”

Khuất Nguyên Đình cười nhạt: “Hay cho kẻ dám làm dám nhận như Liên Nhị! Vậy ngươi nói cho ta rõ từng chuyện một, số tiền này ngươi lấy vào lúc nào, từ đâu ra?”

Liên Nhị trực tiếp quỳ rạp xuống đất: Ta đã nhận tội rồi, có thể kết thúc thẩm vấn được không? Đều là ta làm cả, vậy vẫn chưa đủ sao…

---

Phiên xét xử hôm ấy kéo dài đến tận giữa trưa. Khi Khuất Nguyên Đình tuyên bố bãi đường, bách tính vẫn chưa thỏa mãn, tụ tập bên ngoài nha môn, chưa chịu rời đi.

Quá đặc sắc, quá hay! Hôm nay bách tính huyện Sở Ấp còn hưng phấn hơn cả ngày Tết!

Thì ra Khuất huyện lệnh đại nhân không chỉ giỏi bắt người, đánh người, mà còn giỏi thẩm vấn đến nhường này.

Suốt buổi sáng, Liên Nhị bị hắn hỏi đến thảm không chịu nổi. Ban đầu chỉ là hắn chịu tội thay cho Phan Ngũ lang, nhưng vì không giải thích rõ nguồn gốc số tiền nên đành bịa đại.

Nào ngờ Khuất huyện lệnh đại nhân mắt sáng như sao, tâm tư cẩn mật, bám c.h.ặ.t một chi tiết truy hỏi đến cùng, biến giả thành thật, lại khui ra mấy việc xấu xa khác của Phan gia.

Thật là quá sảng khoái!

Hóa ra Phan gia vẫn luôn ức h.i.ế.p mọi người cũng chẳng lợi hại như trong tưởng tượng! Chỉ vài lời của Khuất huyện lệnh đại nhân, Phan Ngũ lang đã vội vàng phủi sạch quan hệ với Liên Nhị.

Hừ, khắp huyện Sở Ấp ai mà không biết sòng bạc là của Phan gia? Ai không biết Liên Nhị là tay chân đắc lực của hắn?

Thì ra trước mặt huyện lệnh đại nhân, ngươi đến cả tâm phúc của mình cũng không bảo vệ nổi!

Tặc tặc tặc…

Lại càng thú vị hơn là, Tưởng huyện thừa vốn được cho là sẽ ra mặt giúp Phan gia, hôm nay lại không hề xuất đầu lộ diện. Là do sợ hãi hay là có chuyện gì khác?

Xem ra nhà họ Tưởng và Phan gia cũng không phải đồng tâm đồng lòng như đồn đại!

Ha ha, người ta nói phong thủy luân chuyển, cũng đến lúc Phan gia xuống dốc rồi!

Bách tính bàn tán xôn xao, dù đã quá trưa chưa ăn gì, nhưng ai nấy đều hả hê như vừa dự một bữa yến tiệc no nê mà mãn nguyện ra về.

Mà Tưởng huyện thừa trong miệng đám bách tính lúc này đang ngồi ngay ngắn trong phòng ký áp ở nội viện nha môn, lắng nghe sai dịch liên tục báo tin tức mới nhất từ “mặt trận”.

Đừng hỏi vì sao hắn không ra mặt giúp Liên Nhị. Đêm qua, kẻ lo sợ hãi hùng đâu chỉ có mỗi Liên Nhị!

Đêm qua khi Khuất Nguyên Đình đột kích sòng bạc ngầm ở Thủy Dương Phường, Tưởng huyện thừa chỉ cách sòng bạc có hai con phố.

Động tĩnh ở sòng bạc hắn hoàn toàn không hay biết, mãi đến sáng lên nha môn nghe người ta kể lại mới vỡ lẽ.

Không ai biết Tưởng huyện thừa khi nghe tin này đã khiếp sợ đến nhường nào. Bởi đêm qua, hắn đang ở trong xưởng nhỏ ở Thủy Dương Phường, chăm chú nghiên cứu kỹ thuật làm giả mới.

Không dám tưởng tượng, nếu đêm qua người bị tóm không phải sòng bạc, mà là xưởng của hắn, thì tình cảnh sẽ ra sao!

May thay hắn luôn cẩn thận, đề phòng nghiêm ngặt tin tức lọt ra ngoài, đám thợ nam nữ đều ở lại trong xưởng.

Lần này, Liên Nhị xem như xong đời, Phan gia cũng vì thế mà mất hết khí thế. Thêm vào bốn kẻ bị Doãn Văn Trân bắt đi, muốn vượt qua cửa ải này, Phan gia e rằng phải tốn không ít công sức.

Khuất Nguyên Đình đúng là một kẻ khó chơi. Tưởng huyện thừa vuốt nhẹ tay ghế tròn, trầm ngâm suy tính đường lui cho mình…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 86
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...