Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 107

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Phó Thụy Dương nghiêng người nhìn Đường Tiểu Mễ, bọn họ bây giờ đang trên máy bay trở về, sau khi từ nông trại trở lại, Đường Tiểu Mễ không nói một lời nào. Hắn ôm nàng, nàng để cho hắn ôm, hắn hôn nàng, nàng để cho hắn hôn đôi môi đầy lưu luyến. Hiện tại, nàng đang tựa người trên ghế sau, mắt nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Phó Thụy Dương biết, nàng không ngủ. Ở trên mặt nàng không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, Phó Thụy Dương không thể nào biết được nàng đang suy nghĩ gì, dáng vẻ Đường Tiểu Mễ giống như một con nhím toàn thân đầy gai nhọn, cũng giống như con ốc sên đã co mình chui trở lại vỏ ốc.

Cảm giác mệt mỏi, thất bại, cơn sợ hãi mãnh liệt kéo tới, Phó Thụy Dương chỉ có thể nắm thật chặt tay của nàng, dường như chỉ cần vừa buông lỏng, Đường Tiểu Mễ sẽ biến mất.

Máy bay hạ cánh, hai người im lặng đi qua đại sảnh phi trường, bỗng nhiên Đường Tiêu Mễ dừng bước: "Em khát". Mắt nhìn sang siêu thị bên cạnh phi trường. Trong lòng Phó Thụy Dương mừng rỡ, rốt cuộc mở miệng nói chuyện rồi, biết khát là tốt lắm rồi, trong giọng nói cũng lộ ra hưng phấn: "Uống gì? em ở nơi này chờ anh".

Đường Tiểu Mễ giật nhẹ khóe miệng: "Nước là được, nước đun nóng".

Kích động ôm Đường Tiểu Mễ, mãnh liệt hôn một cái lên gương mặt nàng, Phó Thụy Dương vội vã bước nhanh tới siêu thị, trả tiền, bảo nhân viên phục vụ đun nóng, cầm bình nước đi ra, nhưng bóng dáng Đường Tiểu Mễ ở nơi nào? Bình “xoảng” một tiếng rơi xuống đất, người đến, người đi, phía bên trong âm thanh phát ra cũng không nhiều, nhưng âm thanh này đập vào tai Phó Thụy Dương một tiếng nổ lớn, trong nháy mắt, Phó Thụy Dương cảm giác mình có chút đứng không vững, nghĩ không ra làm sao Đường Tiểu Mễ biến mất, chỉ ngơ ngác đứng ở đó, rất lâu mới giật mình tỉnh lại, chạy vội ra ngoài, nhất định là nàng đã đi gặp Đường Kiếm.

Thật sự không ai nhìn thấy Đường Tiểu Mễ nữa, Phó Thụy Dương không tìm được nàng, trên linh đường Đường Kiếm không nhìn thấy nàng, Ba anh em Dương gia cũng không tìm được nàng, Biệt thự Tây đơn, Nhà lớn, thậm chí cũng đã hỏi qua bọn Nguyệt Như, Triệu Vi, một người như vậy ở Thành phố N, dường như biến mất trong không khí.

Đường Kiếm được chôn cất ở nghĩa trang liệt sĩ Vũ Hoa, bên ngoài nghĩa trang có rất nhiều xe, tất cả mọi người đều mặc y phục màu đen hoặc màu sậm, trên ngực đeo đóa hoa trắng nhỏ, hôm nay trời có chút âm u, cuối tháng năm, không khí nóng bức. Vẻ mặt Dương Ái Hoa lo lắng: "Thụy Dương, vẫn chưa tìm được Tiểu Mễ sao?"

Phó Thụy Dương nhẹ nhàng lắc đầu, hai ngày nay vẫn tìm không được Tiểu Mễ, hắn gần như không chợp mắt, Đường Tiểu Mễ, nếu em muốn trốn tránh, nếu em oán hận anh, dù trong lòng em có nhiều đau khổ nhưng tuyệt đối em đừng biến mất trước mặt anh.

"Hôm nay sẽ hạ huyệt, nếu Tiểu Mễ đã trở lại, nhất định sẽ tới". Trương Vân nhìn chằm chằm Mộ Bia, lạnh nhạt nói.

Mọi người không lên tiếng, trong ánh mắt Trương Anh Thụy thoáng qua một tia khinh thường, con nhóc kia không trở lại là đúng, tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở lại, gia sản Đường gia rất lớn, không thể để tiện nghi cho người khác sao? xem như đã đến lượt của Trần Tuyết rồi. Ánh mắt liếc thấy một bóng trắng, trong lòng sửng sờ, con nhóc kia đã tới?

Đúng vậy, biến mất hai ngày, Đường Tiểu Mễ đã xuất hiện, áo đầm màu trắng, mang giày vải, nhìn qua có chút cũ, trong ngực ôm một cái rương trong suốt, từng bước từng bước, chậm rãi đi tới Mộ Bia.

Trương Vân nhìn ra, bộ quần áo này lúc vừa mới lên đại học, Đường Kiếm dẫn Đường Tiểu Mễ đi chơi đã mua cho nàng, nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn còn. Nhìn cháu gái của mình vẻ mặt bình tĩnh đi tới, rất mỏng manh, sau khi Đường Kiếm qua đời, Trương Vân khắc chế tâm tình rất tốt nhưng vào lúc này bà cụ cảm giác mũi có chút ê ẩm.

Phó Thụy Dương nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, dường như nàng gầy đi một chút, mặc dù có trang điểm nhẹ, vẫn không che giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt, da hơi tái nhợt, không thấy được một chút huyết sắc, tóc dường như cũng ngắn lại một chút.

Trong nghĩa trang rất yên lặng, cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, con gái lớn của Đường gia, từ sau bữa tiệc đính hôn Nguyên Tiêu lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt dân chúng.

Đặt chiếc rương xuống, Đường Tiểu Mễ nhìn chằm chằm tấm hình trên mộ bia, ánh mắt cũng không chớp một cái nào, nhẹ nhàng quỳ xuống, mọi người đều kinh ngạc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 107
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...