Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 9

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trần Tuyết tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều, trừng to mắt mà nhìn Đường Tiêu Mễ, thân hình có chút run rẩy, tựa hồ nghĩ đến những gì mình vừa nói, ánh mắt có chút tuyệt vọng.

“ Nếu như cô đã gọi ông ấy là ba rồi, vậy tôi thay ông ấy dạy dỗ cô, con gái ở bên ngoài không cần biến mình trở thành như vậy, cô nên cảm thấy may mắn, bởi vì hôm nay gặp phải tôi”

“ Bốp”

Lại một tiếng nữa vang lên, Trần Tuyết chỉ cảm thấy mình ù tai một hồi, cũng không thấy đau đớn

"Đường Kiếm cũng là tên cô có thể gọi sao?"

Thanh âm của Đường Tiêu Mễ ko lớn, nhưng lại truyền rõ ràng tới tai của Trần Tuyết

“ Bốp”

Lý Phong cảm thấy lòng mình có chút co quắp, đi theo Đường Tiêu Mễ 1 tuần lễ, nhìn qua cô có vẻ là cô gái rất ôn hòa, hôm nay thấy cô ấy nổi giận, rất có áp lực

“ Đây là tôi thay ông nội đánh cô, nếu cô cho là ông đối với tôi tốt như vậy, vậy câu lão già kia của cô, tôi không có đạo lý không thay ông nội hả giận”

Đường Tiêu Mễ cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt :

“ Tôi vốn ko cảm thấy bản thân có gì hơn người, nhưng hôm nay nghe cô nói như thế, tôi mới nhớ, cô họ Trần, tôi họ Đường, đây chính là khác nhau giữa chúng ta”

Trong lúc nhất thời, bên ngoài hành lang phòng rất an tĩnh, Lý Phong ko dám thở mạnh, nghĩ thầm chính mình cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, thế nào cũng bị cô bé này làm cho kinh hãi, không hổ là cháu gái của Đường Kiếm, uy thế này, chậc, chậc, chậc

“ Đường Tiêu Mễ?”

Thanh âm nhẹ nhàng của Phó Thụy Dương truyền đến, anh ta tựa hồ đang suy nghĩ cái tên này, bỗng nhiên cười sang sảng, đi tới trước mặt Tiêu Mễ, vẻ mặt lười biếng, khóe miệng hơi cong : “ Thì ra cô chính là Đường Tiêu Mễ”

Tiêu Mễ giật mình, chỉ cảm thấy đầu đầu đầy vạch đen, bây giờ cô trong trạng thái này, thật ra không muốn đối mặt với Phó Thụy Dương, làm như nửa ngày anh ta mới biết tên của cô, mới vừa rồi ở trong phòng, Nguyệt Như không phải cũng giới thiệu qua rồi sao, Tiêu Mễ thầm than một hơi, cô như vậy làm cho người ta không có ấn tượng, aiz, bây giờ thì tốt rồi, hình tượng bị phá hủy, nghĩ ko có ấn tượng cũng khó

“ Đi thôi”

Phó Thụy Dương rất tự nhiên nắm tay Đường Tiêu Mễ đi tới phòng bao. Đường Tiêu Mễ 1 phút trước vẫn còn rối rắm vì vấn đề hình tượng của mình, sau 1 phút đã ko cách nào suy tư, trong đầu chỉ lặp lại 1 ý niệm, người này đang nắm tay của cô a!.

Thời điểm Đường Tiêu Nễ lấy lại tình thần, Nguyệt Như đã đẩy cô vài cái, nhìn ánh mắt ân cần của cô ấy, chợt tỉnh ngộ, thầm mắng mình, đối tượng của bạn tốt, ko thể đùa giỡn a, cô bây giờ lại thèm thuồng đối tượng của bạn mình thích sao?. Nói đến Phó Thụy Dương, hồi cao trung là nhân vật phong vân, Nguyệt Như thường lôi cô đi xem anh ta chơi bóng rổ, đi xem anh ta thi biện luận, nhìn anh ta lớn lên đẹp trai, thông minh, sáng chói như ánh mặt trời, Nguyệt Như là một nữ sinh có tình tính tốt, cô ấy rất nhanh hòa nhập với đám người Phó Thụy Dương, cô cứ như vậy đứng bên người Phó Thụy Dương. Mặc dù khi bọn họ ở bên cạnh cũng ít nói chuyện với nhau

Nhưng là, Đường Tiêu Mễ phát hiện, cô thường nghĩ tới Phó Thụy Dương, anh ta cứ như vậy thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu cô, chơi bóng rổ, nụ cười tự tin, những giọt mồ hôi. Đó là lần đầu Đường Tiêu Mễ thích 1 người, nhàn nhạt trẻ trung, cô coi đó là bí mật nho nhỏ của mình, không nói với bất kì ai

Lần đó ở Kim Ưng, cũng là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp cô gặp lại anh, đã 9 năm rồi, thế nhưng, lại như cũ không thể làm anh động lòng

“ Tiêu Mễ, có phải có chỗ nào không thoải mái ko?”

Tay Nguyệt Như dán lên cái trán của cô, Tiêu Mễ nhìn Nguyệt Như, lại đột nhiên cảm thấy muốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa vặn chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phó Thụy Dương, Tiêu Mễ hận hận trừng trở lại, đúng là họa thủy, quả nhiên là họa thủy. Phó Thụy Dương nhất thời ko giải thích được, chỉ cảm thấy tối nay thật đặc sắc

Tụ hội ở thời điểm Tiêu Mễ lần thứ 218 nhìn đồng hồ cũng kết thúc, đoàn người lưu luyến ko nỡ chia tay, Đường Tiêu Mễ bi thống ngẩng đầu, còn tụ, còn lưu luyến ko rời nữa hả trời?. Loại tụ hội này vì sao lại đòi mạng như vậy a?

Đường Tiêu Mễ không đi cùng Nguyệt Như, một mình cưỡi xe đạp, hai vai đeo cái túi lớn, lảo đảo đi ra ngoài, tha thứ cho cô, không đạp xe nhiều năm rồi, cô say rồi, kĩ thuật cũng lảo đảo theo, so với đi bộ không nhanh hơn được bao nhiêu

“ Tin, tin”

Đang suy nghĩ, tiếng kèn xe sau lưng vang lên, Tiêu Mễ tự giác đem xe vào bên lề đường

“Tin, tin”

Chiếc xe đã lái xe đến bên cạnh Đường Tiêu Mễ, Tiêu Mễ có chút kì quái, thầm mắng người này có tật xấu à, lại cùng chạy song song với xe đạp nhỏ của cô

Cửa sổ xe dao động : "Đường Tiêu Mễ” Nghiễm nhiên là thanh âm của Phó Thụy Dương

Đường Tiêu Mễ ngơ ngác quay đầu nhìn người này, cười đẹp mắt như thế, dưới chân cũng không ý thức được tiếp tục đạp

“ Ai…” Câu tiếp theo của Phó Thụy Dương còn chưa kịp ra khỏi miệng thì :

“ A…”

tiếng thét chói tai phá vỡ bầu trời đêm, Phó Thụy Dương rung mình một cái, tại sao nhìn thân hình nhỏ nhắn như thế, mà giọng lại to như thế a?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 9
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...