Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 119

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nói chính xác, lúc Triệu Tử Quân tới tìm Đường Tiểu Mễ, bà là mẹ của hắn, dáng dấp Phó Thụy Dương và Triệu Tử Quân rất giống, bờ môi mỏng, đặt trên mặt Triệu Tử Quân rất quyến rũ ưu nhã, đặt trên gương mặt hắn chính là bạc tình.

Triệu Tử Quân dịu dàng nhìn nàng, Đường Tiểu Mễ không dám nhìn thẳng, bà là mẹ của hắn, bọn họ có đôi mắt giống nhau, nhìn Triệu Tử Quân, nàng cảm thấy như Phó Thụy Dương đang nhìn nàng, trái tim vẫn đau.

Nắm tay Đường Tiểu Mễ ngồi trên ghế sa lon, Triệu Tử Quân vuốt vuốt mái tóc ngắn của nàng: "Đã lớn như thế rồi, cũng không chăm sóc mình cho tốt, gầy nhiều như vậy".

Đường Tiểu Mễ yên lặng cúi đầu, lời như vậy, Phó Thụy Dương cũng đã nói qua.

"Các con đã mấy ngày không về, những chuyện khốn kiếp kia của Thụy Dương, mẹ cũng mới vừa biết, Ông nội Phó và ba phó rất tức giận, Tiểu Mễ". Triệu Tử Quân khẽ xoa mu bàn tay Đường Tiểu Mễ, "Thụy Dương tuy là con mẹ nhưng lần này mẹ sẽ không bênh vực hắn".

"Mẹ Phó, thật xin lỗi, đã làm người lo lắng, hai ngày nữa, con sẽ nói rõ với Ông nội Phó, chuyện không liên quan đến Thụy Dương, hai người bọn con, lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi". Đường Tiểu Mễ có chút áy náy, Triệu Tử Quân tìm đến nàng, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, vô cùng băn khoăn.

"Tiểu Mễ, không phải mẹ Phó nói giúp hắn, hiểu con không ai bằng mẹ, hắn thật sự rất để ý đến con". Triệu Tử Quân nhìn vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không thể che giấu được mệt mỏi, trong lòng thầm than hai đứa bé này là nghiệp chướng, lúc bà đi xem Thụy Dương, râu ria dài ra, đôi mắt quầng thâm, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, nhưng làm sao lại đi tới bước đường này?

Đường Tiểu Mễ im lặng không lên tiếng, để ý hay không để ý thì thế nào? Tình cảm của bọn họ từ lúc mới bắt đầu đã không đơn thuần, ngày trước nàng nói, nàng và hắn đính hôn trước, rồi dắt tay, mới ôm nhau, hôn môi, rất khác biệt so với người khác.

Chuyện từ lúc mới bắt đầu phát triển đã không phù hợp, bây giờ có thể trách ai được? Có lẽ quá yêu, cho nên đối với hắn, nàng không hận nổi, chẳng qua nàng cảm thấy rất không còn hơi sức nữa, mệt mỏi, rất mệt mỏi.

"Mẹ Phó, con và Thụy Dương, có lẽ hắn có tình cảm với con, nhưng cũng là không bình thường, con chỉ muốn một tình cảm đơn thuần, làm cho người lớn lo lắng, thật sự rất áy náy, con và hắn đều không phải đứa trẻ nữa, sẽ xử lý tốt thôi".

Triệu Tử Quân cười khẽ: "Được, chuyện của các con, mẹ tin tưởng các con sẽ xử lý tốt, mẹ phó muốn nói cho con biết, nàng dâu Phó gia, chúng ta chỉ nhận một mình con".

Ai đang gõ cửa sổ nhà em, ai đang lướt nhẹ phím đàn,

Khoảng thời gian đó đã dần lãng quên trong trái tim anh.

Mưa âm thầm rơi qua cửa sổ, càng không ngừng gõ vào tim em.

Chỉ có thời gian lặng im, em hồi tưởng về quá khứ.

Ai đang gõ cửa sổ nhà em, ai đang lướt nhẹ phím đàn,

Những vui buồn, dần dần quay trở về trong trí nhớ của em.

Tiếng hát ca sĩ Thái Cầm trong CD một lần nữa kể lể tâm sự: Ai đang gõ cửa sổ nhà em? ai đang lướt nhẹ phím đàn? Đường Tiểu Mễ ngồi ở ban công, trên chiếc ghế mây đã nhiều năm, thời tiết đã vào tháng sáu, Thành phố N thường có mưa, mưa bên ngoài dừng một chút, gió thổi rất lớn, thỉnh thoảng có giọt mưa bắn vào trên người, cầm trong tay một ly trà nóng, nhưng tay nàng vẫn không ấm lên được.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, tiếng chuông dành riêng cho Phó Thụy Dương, Đường Tiểu Mễ trong lòng giật mình, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, màn hình chợt lóe sáng, hiện ra tên của hắn.

"Anh đang ở bên ngoài, mở cửa đi". Giọng nói quen thuộc của hắn, hơi khàn khàn.

Sau khi Đường Tiểu Mễ trả nhẫn cho hắn, chuyện thứ nhất chính là đổi khóa cửa, hắn không còn là người đàn ông có thể tùy ý đi vào nhà nàng.

Bên ngoài trời đổ cơn mưa phùn, Đường Tiểu Mễ mở cửa, hắn đứng ở cửa, dưới ánh đèn vàng, nàng vẫn có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt của hắn, Gạo tìm được mùi quen thuộc, vui sướng chạy đến cắn xé ống quần Phó Thụy Dương.

Phó Thụy Dương khẽ mỉm cười, ôm Gạo lên, sờ sờ đầu, sau đó lẳng lặng nhìn Đường Tiểu Mễ. Mặt của nàng có chút tái nhợt, trong mắt vẫn lạnh lùng làm cho hắn lo sợ, theo bản năng hắn gọi tên nàng: "Tiểu Mễ".

Đường Tiểu Mễ rũ rèm mắt, vẫn không có ý tránh ra mời hắn vào nhà: "Có chuyện gì sao?"

Không thấy rõ vẻ mặt của nàng, Phó Thụy Dương cũng không sốt ruột, kéo cánh tay Đường Tiểu Mễ.

Đường Tiểu Mễ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, một chiếc vòng tay đã đeo vào trên cổ tay nàng. Vội rút tay về, bất đắc dĩ, vòng tay kia vừa vặn ôm chặt cổ tay của nàng, không biết vừa rồi đeo như thế nào, nàng cẩn thận nhìn thấy một vật nhỏ màu bạc mà Phó Thụy Dương cầm trong tay quơ quơ. Đường Tiểu Mễ cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay, đúng là đinh ốc, từng đinh ốc làm thành một vòng, trong lòng cả kinh, đây là vòng tay đinh ốc chồng lên nhau, mỗi cái vòng tay như vậy, chỉ có thể lấy cái cùng đôi làm tua-vít để mở ra.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương nhìn nàng: "Ở đảo Bali, tại nông trại có một ông lão thiết kế ra vật này, ngày đó anh đã đi lấy nó". Phó Thụy Dương lần nữa kéo tay Đường Tiểu Mễ, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, đầu chôn ở bả vai của nàng, "Tiểu Mễ, đừng rời bỏ anh. . . . . ."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...