Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 36

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ra khỏi Hội sở số 5, Phó Thụy Dương buông tay đang ôm Tiểu Mễ ra, một mình bước nhanh về phía trước, lúc này Tiểu Mễ mới từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, nàng không muốn đi theo hắn, diễn trò cũng đã xong, nàng xem trò vui này xong. Đường Tiểu Mễ quay đầu liếc mắt, trong lòng âm thầm tiếc rẻ, mới vừa khối bánh ngọt hạnh nhân chocolate a, nàng còn chưa ăn hết hai cái mà, lần sau nói Sơ Nhất dẫn nàng tới mới được, một người có lẽ quá yếu rồi, nhưng mà bên cạnh người kia thật không thiếu phụ nữ, mỗi một lần thấy đều là cô gái khác nhau như vậy, Nguyệt Như nói rất đúng, người như hắn, làm sao có thể nắm bắt? Làm người quan trọng nhất chính là phải tự hiểu chính mình. Điểm này, nàng vẫn luôn hiểu.

Vừa đi chưa được mấy bước, một sức mạnh kẹp chặt Tiểu Mễ, "Đến đây nhìn một chút." Trên mặt Phó Thụy Dương không nhìn ra bất kỳ cái gì khác thường, nhưng không tiếp tục đi một mình phía trước, bước chân chậm lại, tay phải dắt Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ giương đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn một bên gương mặt Phó Thụy Dương, người này muốn làm gì đây? Đã rất nhiều ngày không gặp hắn, nhưng cái loại đó cảm giác xa lạ trước kia đã không còn, chẳng lẽ trong lòng bị ảnh hưởng? Biết hắn là đối tượng đính hôn của mình, cho nên thoải mái không còn xem hắn là người xa lạ.

Mấy ngày ngắn ngủi, Đường Tiểu Mễ đã đi tới hai nơi làm việc, lần trước nàng tìm Đường Kiến Quân, lần này là Phó Thụy Dương dắt tay của nàng đi tới công ty Phúc Ninh. Phó Thụy Dương bảo Đường Tiểu Mễ ngồi xuống, sai thư ký đưa tới hoa quả và các món thịt nguội, sau đó mỉm cười ngồi đối diện với nàng.

Đường Tiểu Mễ thầm hô không tốt, người này lần trước ở Quán đã nhìn thấy nàng mạnh mẽ ăn thịt nguội rồi, vào lúc này khẳng định đang mượn cớ cười nhạo nàng, cố ý, tuyệt đối là cố ý. Vào lúc này Đường Tiểu Mễ nhìn Phó Thụy Dương bằng ánh mắt muốn giết người, căm hận nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, bánh bao không nóng, tôi không thèm ăn. Phó Thụy Dương cũng không quan tâm đến nàng nữa, cười cười liền đứng dậy trở lại trước bàn làm việc, cầm tài liệu xem chăm chú, Đường Tiểu Mễ nhìn hắn thật lâu, phát hiện hắn giống như thật quên mất sự tồn tại của mình, lúc này mới càn rỡ đánh giá chung quanh.

Màu sắc đơn giản trắng và đen, cả phòng làm việc không khí có vẻ lạnh lùng, bài biện cũng rất đơn giản, vừa nhìn đã hiểu ngay, cũng nhìn ra nơi này là chỗ làm việc thật sự nghiêm túc. Cho nên hai mắt Tiểu Mễ nhìn thoáng qua liền mất đi cảm giác mới mẻ đối với nơi này, một cái tủ lạnh nhỏ cũng không có, Tiểu Mễ âm thầm oán hận, len lén nhìn Phó Thụy Dương, bộ dáng xem văn kiện rất chăm chú, nàng từ chỗ này nhìn đến chỉ có thể thấy một đôi lông mày đen rậm, cái trán, đôi mắt rất đẹp, hẳn là không chú ý tới mình.

Đường Tiểu Mễ len lén vươn tay cầm quả nho trong mâm trái cây bỏ vào miệng, rất ngọt nha, hưởng thụ liếm liếm đôi môi, mắt quét một vòng hình như không nhìn thấy sọt rác, vỏ quả nho trong miệng làm sao bây giờ? Còn mấy cái hạt nho nữa. Tầm mắt dừng lại bên cạnh bàn làm việc của Phó Thụy Dương, một thùng rác màu xám tro chờ đợi Tiểu Mễ đến đây. Trong miệng ngậm hạt nho và vỏ nho, chẳng lẽ phải nuốt xuống? Nhưng mà thùng rác đó ở bên chân Phó Thụy Dương, chẳng lẽ nàng phải đi tới phun ra? Đường Tiểu Mễ khổ não lắc đầu một cái, ai oán phải làm cuộc vận động, mặt nhìn thẳng vào thùng rác.

Vừa ngẩng đầu, đối diện là hai mắt tràn đầy ý cười của Phó Thụy Dương, mặt Đường Tiểu Mễ đỏ lên, thoải mái đi tới "Phi!" hết trong miệng ra. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, Đường Tiểu Mễ nắm lên một chùm nho, đi tới dựa trước bàn Phó Thụy Dương, trong miệng làm động tác phồng hơi phun ra "Phi!", "Phốc!", nàng âm thầm rơi lệ, có lẽ không ai giống như nàng như vậy, làm điệu bộ cầm quả nho ở đây cắn cắn.

"Khuya về nhà ăn cơm không?" vào lúc này Phó Thụy Dương cảm thấy Đường Tiểu Mễ đặc biệt đáng yêu, như đứa trẻ giận dỗi, nàng đối với hắn mà nói vĩnh viễn mới mẻ, anh vĩnh viễn không biết được một giây kế tiếp, nàng sẽ làm cái gì, nàng luôn đem lại cho anh cái gì đó rất mới lạ. Biết nàng chưa phun ra, hắn còn đặc biệt làm bộ xem văn kiện, thật ra hắn vừa mới phát hiện mình cầm ngược tài liệu, chính là muốn nhìn một chút, nàng lén lút chuyển mắt là muốn làm gì, thì ra là ăn trộm quả nho. Trong miệng Đường Tiểu Mễ chứa đầy hạt nho, "Ưmh, nhìn rất ngon".

Phó Thụy Dương cười khẽ, "Mẹ nhớ em".

"Phốc!" Lần này Đường Tiểu Mễ thật sự phun ra rồi, hạt nho trong miệng bay thật xa, lúc này nàng mới biết, "Về nhà" này, không phải "Về nhà" kia, "Mẹ nhớ em?" Hắn, hắn làm sao nói chuyện tự nhiên như vậy? Ở trước mặt mình còn phải diễn trò? Làm ơn, hiện tại không có người lớn ở đây.

Đường Tiểu Mễ trợn trắng mắt nhìn Phó Thụy Dương tỏ ý trả lời. Phó Thụy Dương không để ý, đứng dậy đi tới trước mặt Đường Tiêu Mễ, đầu chậm rãi đến gần, tim Đường Tiểu Mễ không có tiền đồ bùm bùm nhảy loạn.

Tay của hắn từ từ chạm lên khóe miệng của nàng. Mặt nàng đỏ tới mang tai, từ từ, từ từ lui về phía sau. Thật xin lỗi, phía sau là cái bàn, không còn đường lui, hai tay chống trên mặt bàn, hoảng sợ, mờ mịt, xấu hổ nhìn Phó Thụy Dương, trong lòng tưởng tượng trăm ngàn điều có thể xãy ra.

"Đã lớn như vậy, ăn còn dính trên mặt". Phó Thụy Dương cười như không cười nhìn bộ dáng đã ngốc trệ của Đường Tiểu Mễ, trong tay cầm một hạt nho.

Đường Tiểu Mễ rất muốn đập vào trán mình một cái, theo bản năng lấy tay chùi chùi trên mặt, hẳn không có rồi. Hai người bây giờ khoảng cách rất gần, không khí có chút quỷ dị, nàng mới vừa suy nghĩ gì đấy? Đường Tiểu Mễ cười mỉa hai tiếng, thầm mắng mình là heo, lắc mình một cái giữ khoảng cách với Phó Thụy Dương, thoát khỏi không khí quỷ dị này.

"Tôi...tôi còn có việc, anh rất bận rộn". Đường Tiểu Mễ nắm lấy túi xách của mình, gần như là trốn ra khỏi văn phòng của Phó Thụy Dương.

Nhìn bóng dáng chật vật biến mất, Phó Thụy Dương rốt cuộc cũng cười ra tiếng, rất nhanh trầm mặt xuống, mới vừa rồi khoảng cách gần như vậy, hắn có thể thấy rõ gò má mềm mại đang ửng hồng của nàng, hai mắt thật to ướt át, chóp mũi kia gần như không thể thấy một chút tàn nhang nào, cái trán mịn bởi vì khẩn trương mà toát ra một lớp mồ hôi, tóc ngắn vụn vặt không an phận hơi vểnh ở hai bên tai, còn có vành tai trắng noãn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên gương mặt nàng.

Có lẽ trước kia không gặp phải tình trạng này, Phó Thụy Dương thầm nghĩ, lắc lắc đầu, loại bỏ một cổ rung động trong tim, giữa hắn và nàng, chỉ đơn giản là ích lợi kết hợp, không liên quan đến tình cảm, càng không không liên quan đến tình yêu, hắn xác định như vậy.

Người nào động tình cảm, người ấy sẽ phá hư quy tắc trò chơi, Phó Thụy Dương hắn luôn luôn tuân thủ quy tắc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 36
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...