Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 111

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Có lúc đàn ông cũng cần một chút cảm giác an toàn. Lâm Dương nói nhiều như vậy, Đường Tiểu Mễ chỉ nhớ câu này, nàng không cho hắn cảm giác an toàn sao? Cho nên hắn mới dùng phương thức của hắn để bảo vệ nàng sao, không chỉ là hắn, còn có ông nội và những người thân yêu của nàng.

"Nếu như lúc đầu em nói cho anh biết tình cảm của em với anh, có phải anh sẽ chấp nhận cùng nhau giải quyết vấn đề?" Đường Tiểu Mễ ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn Lâm Dương. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đường Tiểu Mễ, hắn hơi kinh ngạc, gật đầu một cái, ánh mắt kiên định: "Nếu là như vậy, anh nhất định sẽ không rời bỏ em đi".

Dường như Đường Tiểu Mễ không nhìn thấy chân tình trong mắt Lâm Dương, nàng có chút chán nản, hắn không phải là Lâm Dương, cho tới bây giờ nàng không thể nhìn ra tâm tình của hắn, hắn dối gạt nàng đâu chỉ một chuyện? Nàng đã nói phải tin tưởng hắn nhưng phải tin như thế nào đây?

Lâm Dương nhìn Đường Tiểu Mễ đang chìm vào suy tư, trong lòng nghe cay đắng, cử động của nàng rất quen thuộc, làm sao hắn không biết bây giờ nàng đang nghĩ tới một người khác? Nhớ tới người đàn ông kia, lần đầu tiên Lâm Dương nhìn thấy thì biết rõ rất nguy hiểm, dã tâm trong ánh mắt của người đàn ông đó lộ ra không thể nghi ngờ, tham muốn giữ lấy, lúc nhìn Đường Tiểu Mễ không cần che giấu.

"Tiểu Mễ, có rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình tự tranh thủ, một mình suy nghĩ lung tung vĩnh viễn không biết được sự thực như thế nào". Lâm Dương nhìn vào ánh mắt nàng. Đường Tiểu Mễ nhất thời có chút hoảng hốt, trong lòng nàng đè nén quá nhiều vấn đề, mong đợi nhìn Lâm Dương: "Nếu như kết quả em không đủ sức chịu đựng thì sao?".

Lâm Dương cười khẽ: "Em thật đúng là không chút thay đổi, không cố gắng, vĩnh viễn không biết kết quả thế nào". Giống như hắn, nếu như ban đầu tranh thủ một chút, hắn có thể quang minh chính đại yêu cô gái trước mặt này mà không phải ngồi đây nhìn nàng vì một người đàn ông khác mà phiền não.

Có chút bối rối đứng dậy, lấy điện thoại di động trong giỏ xách, dường như quyết định điều gì, Đường Tiểu Mễ cười cười nói với Lâm Dương: "Sư huynh, em đi trước, cám ơn anh". Nói xong vội vàng chạy đi. Lâm Dương nhìn bóng lưng Đường Tiêu Mễ đi xa, trong lòng tràn đầy chua xót, trái tim bỗng dưng đau nhói, hắn còn có tư cách gì để nàng yêu hắn? Còn có ai đáng thương hơn hắn sao? Đem người mình yêu dâng cho người đàn ông khác.

Trong quán bar DL, Phó Thụy Dương lắc lắc chất lỏng màu vàng trong ly, tiếng viên đá va chạm kêu lách cách, trong đôi mắt đen tràn đầy lạnh lùng. Một ly, hai ly, ba ly, Phó Thụy Dương khổ sở nhắm mắt lại, tại sao càng ngày càng tỉnh táo? Trong đầu đều là hình ảnh của nàng và Lâm Dương ngồi chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, bọn họ đang nói cái gì? Sao bọn họ ở chung một chỗ? tại sao nàng không nhận điện thoại?

"Vincent, đừng uống nữa". Đỗ Thủy Tâm đoạt lấy cái ly trong tay Phó Thụy Dương, nàng đến DL đã nhìn thấy Phó Thụy Dương ở chỗ này uống rượu. Phó Thụy Dương nhàn nhạt liếc Đỗ Thủy Tâm một cái: "Không phải đi nước Anh sao?"

"Bà nội ngã bệnh, em muốn ở lại chăm sóc bà". Đỗ Thủy Tâm rót cho mình một ly rượu, đó là người thân duy nhất của nàng.

"Cần giúp một tay không?" Hắn biết tình trạng gia đình Đỗ Thủy Tâm, tự nhiên nhớ tới Đường Kiếm, nhớ tới Đường Tiểu Mễ, trong ngực một hồi hít thở không thông.

Đỗ Thủy Tâm lắc đầu một cái: "Em có thể tự lo". Hớp một ngụm rượu, dường như nghĩ đến việc gì, cười cười nói, "Vị hôn thê của anh, ánh mắt không tệ".

Nhớ tới Đường Tiểu Mễ đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên định "Thụy Dương đã không còn là Vincent nữa rồi". Đường Tiểu Mễ như vậy, khó trách hắn yêu thương nàng.

Đỗ Thủy Tâm cảm thấy mình đã quan sát Đường Tiểu Mễ rất tỉ mỉ, cũng nghe ngóng rất nhiều nhưng vẫn nhìn không thấu nàng, cô ấy tự bảo vệ mình quá tốt, sợ là lần này Vincent đá trúng thiết bản rồi nhưng ai nói đây không phải là cơ hội của nàng?

"Em đã gặp qua nàng?" đôi mắt Phó Thụy Dương khẽ nheo lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, chăm chú nhìn chằm chằm Đỗ Thủy Tâm.

"Cô ấy không nói với anh sao?" Đỗ Thủy Tâm chau chau mày, "Vincent, anh giấu cô ấy kỹ như vậy, em đương nhiên muốn biết cô ấy là dạng người gì".

Phó Thụy Dương nắm chặt cái ly: "Nàng biết em là. . . . . ."

Không đợi Phó Thụy Dương nói xong, Đỗ Thủy Tâm cười nói: "Cô ấy là một cô gái rất thông minh".

Nàng biết, nàng biết sự tồn tại của Đỗ Thủy Tâm, nàng biết quá khứ của hắn nhưng tại sao, tại sao không hỏi hắn? Nàng không để ý quá khứ của hắn chút nào sao? Phó Thụy Dương đột nhiên cảm thấy trái tim đau dữ dội, chưa từng đau đớn như vậy.

Nàng xa cách, nàng kháng cự, nàng cười với Lâm Dương, tất cả chỉ có một nguyên nhân, nàng không quan tâm hắn.

Whisky cay nồng trôi vào cổ họng, Phó Thụy Dương cảm giác tay của hắn cũng bắt đầu run, hắn và nàng, vốn là hắn yêu đơn phương sao?

aiz, PTD này lại tiếp tục phạm sai lầm, rất là không thể tha thứ được...ặc, ặc, tự làm tự chịu

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 111
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...