Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Âm Duyên Kết

Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bóng đêm u ám, sợ hãi qua đi, mệt mỏi rã rời rất nhanh lần thứ hai quấn lấy Diệp Kết Mạn. Thân thể của nàng tựa vào góc giường, lạnh lẽo co ro. Trên giường, tạm thời ma nữ không có động tĩnh, tầm mắt Diệp Kết Mạn không tự chủ được nhìn về phía Kỷ Tây Vũ đang chiếm lấy giường của mình.

Lúc này mắt Kỷ Tây Vũ đang khép lại, giấu đi đôi đồng tử đỏ quỷ dị, nhìn vào có vẻ hoàn toàn vô hại, cũng không còn đáng sợ nữa. Nhưng mà gương mặt vẫn còn trắng bệch như trước, trong bóng đêm không thấy được năm ngón tay lúc này cũng có thể nhìn thấy đường viền mờ ảo. Đối với thân phận thiên kim Kỷ gia của ma nữ, Diệp Kết Mạn vẫn còn có chút khiếp sợ. Trước kia Kỷ Tây Vũ chỉ tồn tại trong những lời đồn đãi, không nghĩ tới một ngày kia lại xuất hiện ở trước mặt mình, nhưng mà nàng ta lại lấy thân phận quỷ mị, số phận của một ma nữ, thật sự làm người ta không thể ngờ được. Bất quá đường đường là thiên kim tiểu thư của Kỷ gia lại không may bị chết đuối dưới sông tại thành Tây, cũng không biết khi tin tức truyền đi thì lại sẽ gây ra sóng gió thế nào, có bao nhiêu công tử sẽ vì thế mà bóp cổ tay thở dài. Ít nhất, đối với Kỷ gia bên kia, sợ là không yên bình.

Nhưng mà... rốt cuộc nàng ta là hạng người gì mà lại có thể thản nhiên với thái độ làm ma của mình, sau khi bị người ta hại chết mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ trên giường, trong ánh mắt toát ra vài phần nghi hoặc. Có lẽ bề ngoài thì bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn?

Diệp Kết Mạn nhớ lại khi Kỷ Tây Vũ đề cập đến chuyện mình bị người khác hại chết thì ánh mắt của nàng ta rõ ràng mang theo hận ý, lại tàn nhẫn đến đáng sợ, đối với hình tượng thiên kim Kỷ gia nhu nhược dịu dàng mà nàng tưởng tượng hoàn toàn bất đồng. Thế nhưng thân phận đối phương không thể là giả được. Ánh mắt Diệp Kết Mạn đảo qua gương mặt mờ ảo của Kỷ Tây Vũ. Sau khi từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần, bây giờ nàng mới nhìn kỹ, trên giương mặt tái nhợt kia ngũ quan rõ ràng tinh xảo, mặc dù lúc này mất hết huyết sắc, nhưng vẫn không che giấu được hào quang bức người, giơ tay nhấc chân đều làm người khác chú ý. Từ nhỏ, Diệp Kết Mạn lớn lên ở thành bắc, chưa từng thấy qua nữ tử bộ dáng xinh đẹp mà tính tình lại thanh ngạo không ai bì nổi như vậy. Thảo nào trong truyền thuyết có nhiều nam tử bị ma nữ dụ dỗ đến thế, nghĩ kỹ lại cũng không thấy là chuyện bịa đặt.

Thời gian như nước, thong thả mà lặng yên không một tiếng động trôi đi. Buồn ngủ, tâm tình Diệp Kết Mạn rốt cục bay xa, cuối cùng vẫn là không đỡ được cơn buồn ngủ tập kích, tựa ở trên tường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

---

Có lẽ là do còn bận tâm ma nữ nằm trên giường cho nên Diệp Kết Mạn ngủ cũng không sâu, lúc nàng cảm thấy ánh sáng chói mắt, bên tai lại có tiếng vang truyền đến, rất nhanh thì kinh ngạc mà tỉnh dậy. Nàng mở mắt ra, định ngồi dậy thì cảm giác cả người một trận đau nhức, khóe môi tràn ra chút rên rỉ, nhịn không được giơ tay lên xoa xoa cần cổ cứng ngắc đang dựa vào vách tường.

Ngoài cửa sổ lóe lên tia sáng, trong phòng còn có chút tối tăm, chắc là thời gian còn sớm. Ý thức Diệp Kết Mạn dần dần bị kéo trở về, vô thức nhìn một vòng trên giường, sau đó lập tức ngẩn ra.

Chiếc giường lại trống rỗng, chỉ có chăn đệm hơi xốc xếch lộ ra.

Còn chưa đợi Diệp Kết Mạn suy nghĩ nhiều, cửa truyền đến tiếng "kẽo kẹt". Nàng ngẩng đầu nhìn sang thì thoáng nhìn thấy hai nha hoàn mặc quần áo màu vàng đẩy cửa đi vào, một người trong đó cầm trong tay cái bồn nước rửa mặt, người còn lại trong tay cầm theo quần áo được xếp chỉnh tề. Các nàng cũng chú ý tới tầm mắt của Diệp Kết Mạ, hơi gật đầu. Chỉ nghe một người trong đó gọi: "Chào buổi sáng thiếu phu nhân.".

Diệp Kết Mạn mím môi, đối với tiếng xưng hô này có chút hoảng hốt, nàng im lặng trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng.".

Đang lúc nói chuyện, hai nha hoàn đã đi đến gần. Diệp Kết Mạn chú ý tới khi các nàng vào cửa thì tầm nhìn không hẹn mà cùng dừng lại trên bài vị của Bùi Nghiêu Húc, sau đó lại làm như không có chuyện gì, đi thẳng đến bên giường.

"Mời thiếu phu nhân rửa mặt thay y phục. Lão gia và phu nhân đã chờ trong đại đường.".

Sắc mặt Diệp Kết Mạn có chút ngưng trọng, một lúc lâu cũng không có động tác, chỉ là nhìn phía hai nha hoàn, mở miệng muốn hỏi: "Về chuyện ngày hôm qua...".

Dường như hai nha hoàn biết được Diệp Kết Mạn muốn hỏi cái gì, ánh mắt đảo đảo, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Kết Mạn. Một người trong đó cúi đầu, đáp: "Thiếu phu nhân nếu có vấn đề gì, chờ lát nữa hỏi phu nhân là rõ. Chúng ta bất quá chỉ là nha hoàn hầu hạ Thiếu phu nhân mà thôi, có một số việc thực sự không có cách nhiều lời, mong rằng Thiếu phu nhân thông cảm.".

Diệp Kết Mạn thấy thế, biết được sợ là không hỏi ra được cái gì, cũng không nói nữa, sau đó nhấc chân muốn xuống giường.

Chân vừa khẽ động, Diệp Kết Mạn mới phát hiện bởi vì tối hôm qua bảo trì tư thế này hơi lâu, cho nên hai chân đều tê dại. Thân thể của nàng hơi chao đảo một cái, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: "Xin chờ một chút. Chân của ta có chút tê.".

Hai nha hoàn nghe vậy, cúi người liền tới đỡ lấy Diệp Kết Mạn.

Vừa để chân xuống giường, đùi Diệp Kết Mạn lập tức có cảm giác mềm nhũn, nàng ngạc nhiên vội rụt chân một cái. Nha hoàn ngồi xổm giúp Diệp Kết Mạn xoa chân khơi thông huyết mạch thấy thế, khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân chớ để ý. Xoa bóp một hồi thì ổn.".

"Không... không cần.". Diệp Kết Mạn đâu chịu đựng được lớn như vậy, vội vã lắc đầu, nói: "Để ta tự làm được rồi.".

Nói xong, quả nhiên lấy tay xoa xoa chân mình.

Nha hoàn ngồi xổm dưới đất cũng không miễn cưỡng, thẳng người đứng lên, nhìn Diệp Kết Mạn cúi đầu tự xoa chân mình, đột nhiên nói: "Thiếu phu nhân kỳ thực không cần khách khí, hôm nay người cũng đã gả cho Bùi gia, hầu hạ người là bổn phận của chúng ta phải làm. Huống chi...". Thanh âm của nha hoàn dừng một chút, giọng thấp đi: "Thiếu phu nhân cũng cực khổ.".

Động tác xoa chân của Diệp Kết Mạn dừng lại, lông mi run lên. Một lát sau, nàng run rẩy chống giường miễn cưỡng đứng lên. Hai nha hoàn thân thủ giúp đỡ thì Diệp Kết Mạn ngẩng đầu, nhìn hai nha hoàn lộ ra một nụ cười nhu hòa: "Giúp ta thay y phục đi. Chắc lão gia và phu nhân đã chờ rất lâu.".

Hỉ bào đỏ tươi rơi xuống đất, y phục bị vùi trong góc một đêm, có vẻ có nhiều nếp nhăn. Vào lúc sáng sớm, nhiệt độ trong phòng còn có chút thấp. Diệp Kết Mạn tùy ý hai nha hoàn giúp nàng mặc quần áo, ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên giường, sau đó lại quay đầu quét về phía gian phòng, trên mặt dẫn theo tia nghi hoặc.

Đang lúc trầm tư thì khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng trắng, lập tức một đợt hàn khí bò lên trên lưng. Diệp Kết Mạn bỗng nhiên quay đầu, liền trông thấy dựa ở bên cạnh, là Kỷ Tây Vũ trong bộ đồ trắng, tay vòng trước ngực nhìn nàng, đáy mắt hiện ra hồng quang bén nhọn, cũng không biết là xuất hiện từ lúc nào. Đột nhiên nhìn thấy, Diệp Kết Mạn hầu như sắp kinh hô thành tiếng, tiếng kêu sợ hãi dạo qua một vòng trong cổ họng rồi mới bị miễn cưỡng ép xuống. Diệp Kết Mạn lấy tay vuốt nhẹ ngực mình, lòng bàn tay bị dọa đến run rẫy không ngớt, ngực không khỏi thầm nghĩ, quả nhiên mười mấy năm qua lần đầu tiên gặp ma, trong lúc nhất vẫn chưa quen a.

Làm như cảm thấy Diệp Kết Mạn có chút không thích hợp, nha hoàn hỗ trợ chỉnh lý tay áo ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt hoảng sợ của Diệp Kết Mạn nhìn ra cửa, ngoài kia trống trơn, không hiểu Diệp Kết Mạn bị làm sao, nha hoàn nghi ngờ nói: "Thiếu phu nhân, làm sao vậy?".

"Không có gì.". Lúc nói chuyện, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy thanh âm đều dẫn theo khàn khàn. Nàng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, động tác này làm nha hoàn thu vào trong mắt. Thoáng nhìn đối phương trên mặt mờ mịt, ngực Diệp Kết Mạn không khỏi sợ hãi một chút.

Lẽ nào chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy Kỷ Tây Vũ?.

Cái ý niệm này như móng vuốt của mèo cào cấu trong lòng Diệp Kết Mạn. Đây hết thảy quả nhiên không phải là giấc mộng, mà là sự thực chân chân chính chính tồn tại. Thế nhưng tại sao lại như vậy? Là Kỷ Tây Vũ để nàng nhìn thấy, hay là nguyên nhân do âm hôn với người chết?.

"Thiếu phu nhân?".

"... A, chuyện gì?". Diệp Kết Mạn giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện nha hoàn bên cạnh đang gọi mình nảy giờ.

"Thiếu phu nhân không thoải mái sao?".

Diệp Kết Mạn lắc đầu, mặt có tia trù trừ nói: "Chỉ là do nghỉ ngơi tốt, không có gì đáng ngại.".

Đối với lý do này, hai nha hoàn không nghi ngờ gì nữa. Dù sao tình huống hôm nay như vậy, đổi thành người khác phỏng chừng đều kinh hãi không nhỏ. Một người trong đó thấy thế an ủi: "Việc đã đến nước này, mong rằng Thiếu phu nhân có thể hiểu cho.". Dừng một chút lại tiếp tục: "Mời theo chúng ta đi một chuyến.".

Vừa lúc trong lòng Diệp Kết Mạn cũng đang chứa nhiều nghi hoặc, nghe vậy gật đầu, trù trừ một hồi, sau khi khôi phục trạng thái tốt nhất liền theo hai nha hoàn đi ra ngoài.

Tới gần cửa, Diệp Kết Mạn có thể cảm giác được ánh mắt của Kỷ Tây Vũ vẫn dừng lại ở trên người mình. Nàng có chút bất an, thật nhanh giương mắt, khi thoáng nhìn thấy khóe môi cong lên của Kỷ Tây Vũ, cả người nàng có chút lạnh lẽo. Mắt thấy hai nha hoàn đang hối thúc, lúc này nàng còn chưa có vượt qua cánh cửa, bước chân Diệp Kết Mạn bước dừng lại, có chút không dám đi về phía trước.

"Thiếu phu nhân, mời đi bên này.". Nha hoàn phía trước xoay người thúc giục, thấy Diệp Kết Mạn có chút khiếp đảm nhìn cánh cửa, không hiểu ra sao.

"Hướng này... thiếu phu nhân.". Diệp Kết Mạn nghe được thanh âm của nha hoàn, nàng âm thầm cắn răng, cố ý tránh chỗ Kỷ Tây Vũ đang đứng, cúi đầu bước nhanh hơn đi ra ngoài, cũng không dám nhìn nàng ta nữa.

Một người một quỷ lướt qua nhau trong nháy mắt, bên tai Diệp Kết Mạn bỗng nhiên rơi xuống một tiếng cười khẽ, lập tức vang lên thanh âm của Kỷ Tây Vũ.

"Tránh cái gì mà tránh? Cho ngươi biết, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ rất nhiều.".

Diệp Kết Mạn nghe được giọng của đối phương, cước bộ lập tức bị kiềm hãm, nàng quay đầu lại nhìn, thì chỉ thoáng thấy bóng lưng rời đi của Kỷ Tây Vũ, bóng dáng biến mất trong tầm mắt, hướng vào bên trong gian phòng. Chỉ có tiếng cười khẽ kia là còn lẩn quẩn bên tai nàng, mang theo bốn phần thông suốt, sáu phần khinh thường.

Đây là lần đầu tiên, Diệp Kết Mạn nhìn kỹ Bùi phủ, cũng thấy rõ con đường tối hôm qua đi tới đây âm khí nặng nề như thế nào. Hồng đăng cạn sạch nến, lúc này rũ xuống mái nhà, bị gió thổi nhoáng lên lắc lư không ngừng, nhìn vào có chút thê lương. Khung cảnh lúc này càng làm cho lòng Diệp Kết Mạn nặng nề, nhưng thật ra rất hợp với tình hình.

Ba người đi dọc theo hành lang, trên đường thỉnh thoảng nhìn thấy mấy tên hạ nhân, đều không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn, hiển nhiên ai cũng đều biết được nội tình. Diệp Kết Mạn vẫn còn cúi đầu đi về trước, tận lực không nhìn tới những người đó, cũng không để ý tới tiếng xì xào bàn tán bên tai. Nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình khổ sở, khó tránh khỏi khiến cho những người nhàn rỗi bàn tán. Huống chi đến lúc sự tình truyền đi, sợ là càng không xong, chẳng ai xem nàng ra gì.

Khoảng chừng đi được một khắc, trước mặt Diệp Kết Mạn rộng mở, khung cảnh sáng sủa. Nàng bị dẫn vào một khoảng sân. Sắc trời lúc này sáng tỏ, tia nắng ban mai vừa lộ ra. Lần này đi không có bao lâu, hai nha hoàn liền dẫn Diệp Kết Mạn đến trước cửa một căn phòng.

"Thiếu phu nhân, lão gia, phu nhân ở ngay bên trong.".

Diệp Kết Mạn khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt nặng nề, cất bước bước vào cánh cửa. Khi ngẩng đầu lên liền trông thấy hai người ngồi tại cao đường nhìn chăm chú vào chính mình. Nam tử ngồi bên tay phải thoạt nhìn đã ngoài bốn mươi, một thân cẩm bào màu tối, khóe mắt hiện lên nếp nhăn mơ hồ, thần sắc trên mặt có chút nhu nhược, khi nhìn thấy Diệp Kết Mạn tiến vào, ông ấy chỉ nhìn liếc mắt, trong ánh mắt hình như có tiếng thở dài, sau đó không nói gì. Bên tay trái là một nữ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, sắc mặt nghiêm nghị, giữa chân mày có vài phần sắc bén. Không cần suy nghĩ, Diệp Kết Mạn cũng biết đây chính là Bùi lão gia và Bùi phu nhân. Mà trái phải hai bên đại đường, lúc này đang ngồi mấy người nam nữ trẻ tuổi, bọn họ đang nói chuyện, lúc này nhìn thấy nàng, cũng nhất thời ngừng miệng, quay đầu trông về phía cửa.

Trong phòng, yên tĩnh đến quỷ dị.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: – Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
Chương 2
Chương 2: – Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
Chương 3
Chương 4
Chương 4: Quỷ dị
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
Chương 7
Chương 8: Thị uy phủ đầu
Chương 8
Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
Chương 9
Chương 10: Không đáng yêu
Chương 10
Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
Chương 11
Chương 12: Gặp nạn
Chương 12
Chương 13: - Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
Chương 13
Chương 14: - Buồn bực cũng phải làm
Chương 14
Chương 15: - Ma nhập (thượng)
Chương 15
Chương 16: - Ma nhập (hạ)
Chương 16
Chương 17: - Đừng bám theo ta nữa
Chương 17
Chương 18: - Dụ dỗ hợp tác
Chương 18
Chương 19: - Xung khắc như nước với lửa
Chương 19
Chương 20: - Ngủ chung một giường
Chương 20
Chương 21: - Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
Chương 21
Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
Chương 22
Chương 23
Chương 23: - Hiểm họa trước mắt
Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
Chương 24
Chương 25: Viện binh
Chương 25
Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
Chương 26
Chương 27: - Thủ Phạm
Chương 27
Chương 28: – Đồng tâm (Thượng)
Chương 28
Chương 29
Chương 29: - Đồng Tâm (Hạ)
Chương 30: – Đàn bà ghen ghét nhau
Chương 30
Chương 31: – Hành trình đến Kỷ phủ
Chương 31
Chương 32: – Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
Chương 32
Chương 33: – Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Hạ)
Chương 33
Chương 34: - Không khí mờ ám
Chương 34
Chương 35: - Tình trong chớp mắt
Chương 35
Chương 36: - Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
Chương 36
Chương 37: - Linh đường
Chương 37
Chương 38: - Hôn
Chương 38
Chương 39: - Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
Chương 39
Chương 40: - Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
Chương 40
Chương 41: - Quyết tâm
Chương 41
Chương 42: Trái tim luân hãm
Chương 42
Chương 43: - Lung Lạc
Chương 43
Chương 44: Khuê phòng
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 45
Chương 45
Chương 45
Chương 45
Chương 45
Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
Chương 46
Chương 47
Chương 48: - Manh mối (Hạ)
Chương 48
Chương 49: – Bí mật của ban đỏ (Thượng)
Chương 49
Chương 50: - Bí mật của ban đỏ (Hạ)
Chương 50
Chương 51
Chương 51: – Sương mù dày đặc
Chương 52: - Bút tích
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54: – Chân tướng cái chết
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57: - Manh mối của địa bá
Chương 57
Chương 58: - Kỷ gia bí văn
Chương 58
Chương 59: - Ngầm cảnh cáo
Chương 59
Chương 60: - Tờ giấy đáng ngờ
Chương 60
Chương 61: - Tai hoạ ngầm
Chương 61
Chương 62: - Bí mật (Thượng)
Chương 62
Chương 63: - Bí mật (Hạ)
Chương 63
Chương 64: - Đa nghi
Chương 64
Chương 65: - Mặt trái của âm hôn
Chương 65
Chương 66: - Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
Chương 66
Chương 67: - Đêm ma mị (Thượng)
Chương 67
Chương 68: - Đêm ma mị (Hạ)
Chương 68
Chương 69: - Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
Chương 69
Chương 70: - Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
Chương 70
Chương 71: - Hồn phách bị thương (Thượng)
Chương 71
Chương 72: - Hồn phách bị thương (Hạ)
Chương 72
Chương 73: - Quỷ phù biến mất (Thượng)
Chương 73
Chương 74: - Quỷ phù biến mất (Hạ)
Chương 74
Chương 75: - Ám ngữ
Chương 75
Chương 76: - Một người ái mộ
Chương 76
Chương 77: - Một ngày không gặp như cách ba thu
Chương 77
Chương 78: - Bại lộ
Chương 78
Chương 79: - Ác mộng và sự thật
Chương 79
Chương 80: - Trước bão, trời đẹp
Chương 80
Chương 81: – Thi thể biến mất
Chương 81
Chương 82: - Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
Chương 82
Chương 83: - Chuyện ma quái (Thượng)
Chương 83
Chương 84: - Chuyện ma quái (Hạ)
Chương 84
Chương 85: - Giết người đền mạng
Chương 85
Chương 86: - Lời đồn
Chương 86
Chương 87: - Mê cục
Chương 87
Chương 88: – Bắt ma
Chương 88
Chương 89: – Lão hồ ly
Chương 89
Chương 90: – Hậu quả
Chương 90
Chương 91: - Viện binh
Chương 91
Chương 92: - Đêm trước lễ tang
Chương 92
Chương 93
Chương 93
Chương 94: - Kỷ tam tiểu thư
Chương 94
Chương 95: – Đại nạn
Chương 95
Chương 96: - Trữ Tâm chết
Chương 96
Chương 97: - Khó bề phân biệt
Chương 97
Chương 98: – Đêm không ngủ
Chương 98
Chương 99: - Linh môi (Thượng)
Chương 99
Chương 100: - Linh môi (Hạ)
Chương 100
Chương 101: – Nỗi nhớ (Thượng)
Chương 101
Chương 102: – Nỗi nhớ (Hạ)
Chương 102
Chương 103: - Sinh tử cục (Thượng)
Chương 103
Chương 104: - Sinh tử cục (Hạ)
Chương 104
Chương 105: - Báo ứng
Chương 105
Chương 106: - Đêm sương mù, người câu hồn
Chương 106
Chương 107: - Mưu kế
Chương 107
Chương 108: - Hồng nhan hoặc nhân tâm
Chương 108
Chương 109: – Lời giải
Chương 109
Chương 110: – Dụ rắn ra hang
Chương 110
Chương 111: - Giấu diếm
Chương 111
Chương 112: - Tỷ muội (Thượng)
Chương 112
Chương 113: - Tỷ muội (Hạ)
Chương 113
Chương 114: - Bí ẩn phơi bày
Chương 114
Chương 115: - Bạn
Chương 115
Chương 116: - Kỷ gia suy tàn (Thượng)
Chương 116
Chương 117: - Kỷ gia suy tàn (Trung)
Chương 117
Chương 118: - Tổn thương
Chương 118
Chương 119: - Sự dịu dàng lặng lẽ
Chương 119
Chương 120: - Điềm báo
Chương 120
Chương 121: - Phật châu
Chương 121
Chương 122: - Trấn trạch phù
Chương 122
Chương 123: -
Chương 123
Chương 124: - Mưu đồ
Chương 124
Chương 125
Chương 125: - Quật mộ
Chương 126: - Nghi thức (Thượng)
Chương 126
Chương 127: - Nghi thức (Hạ)
Chương 127
Chương 128: - Tình thâm không thọ
Chương 129: - Đại kết cục.

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...