Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 17

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Tiểu thư, quần áo nè!” Trong gian phòng ở Lạc Nhật Hiên, Hồng Lăng cầm bộ quần áo mới mua về.

Bạch Mặc Y thả chén trong tay xuống, nhìn thoáng qua, váy màu lam nhạt,

thanh nhã hào phóng. Mắt Hồng Lăng rất được, nàng thích lắm! Cũng không

kiêng dè gì Sở Tử Dật đang có mặt, đứng dậy cởi áo khoác, làm Sở Tử Dật

sợ tới mức nhảy dựng lên cao, như bị lửa đốt mông chạy vọt ra ngoài cửa, cả mặt đỏ bừng, khuôn mặt trẻ con càng đỏ thêm, tim đập bình bình, hắn

tuyệt đối không hoài nghi Bạch Mặc Y đang dụ dỗ hắn, bởi vì động tác

nàng rất lưu loát, trong mắt nàng, chính mình chỉ là một đứa trẻ ngây

thơ trong suốt không chút vẩn đục, có lẽ nàng cũng coi hắn….như là Vô

Thương vậy! Cảm giác này làm cho hắn thấy khó chịu, dù thế nào thì hắn

cũng đã mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi thành thân rồi đó!

“Tiểu

thư, người…” Hồng Lăng cũng bị hành động của Bạch Mặc Y làm cho hoảng

sợ, thế mà tiểu thư dám thoải mái thay quần áo trước mặt một người đàn

ông cơ đấy!

“Sao? Hắn nhìn thấy gì rồi à?” Bạch Mặc Y chỉ là cởi

áo khoác ngoài ra thôi, bên trong còn có quần áo trong nữa mà, nhìn kín

lắm, đến cả một tấc da cũng không bị lộ, chỉ là thay một cái áo khoác

thôi mà, chẳng có gì cả.

“Không….Không có!” Hồng Lăng lắc đầu

chạy nhanh tới giúp Bạch Mặc Y mặc quần áo, nàng lại phát hiện ra một

vấn đề, tiểu thư hình như không biết mặc quần áo vậy, động tác rất lạ!

“Cửu đệ, đệ đang làm gì ở đây thế?” ngoài cửa truyền đến một giọng yêu mị.

Bạch Mặc Y hơi cau mày lại, đây chẳng phải là tứ vương gia Sở Quân Ly đó

sao? Cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn, bên cạnh còn có một người nữa, hơi thở rất đạm, nàng có thể cảm nhận được trên người hắn tản ra luồng

khí âm trầm cách cánh cửa phòng, là hắn! Vốn là Sở Quân Mặc người chồng

trước!

“Tiểu….” Hồng Lăng định nói gì đó lại thấy ánh mắt ngăn

lại của Bạch Mặc Y, đành đứng yên lặng lắng nghe tiếng nói chuyện bên

ngoài.

“Hoá ra là tam ca và tứ ca ha, các huynh cũng đến ăn cơm

đó sao?” Mặt Sở Tử Dật vẫn đỏ hồng, trong mắt loé sáng, trực giác cũng

không muốn cho bọn họ thấy Bạch Mặc Y.

“Cửu đệ có bạn sao? Sao

lại không đi vào chứ?” Sở Quân Ly nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đỏ bừng của

Sở Tử Dật, trong mắt hiện lên chút tia sáng, người đệ đệ này ngày thường thích nhất là trêu trọc người khác, da mặt cũng khá dầy, sao hôm nay

lại có cảm giác thẹn thùng chứ? Hay là thấy hứng thú với người đằng sau

cánh cửa này, hình như gần đây cửu đệ lại hay cùng một chỗ với vị Bạch

Mặc Y kia….Đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cách cánh

cửa, ánh mắt như lưỡi kiếm vọt tới, vị nữ nhân kia không phải xảy ra cửa tam ca lại muốn xộc vào cửa cửu đệ đó chứ? Cứ việc nghĩ vậy, trong lòng lại có chút không dám tin. Tuy chỉ thấy mặt nàng ta một lần nhưng nàng

lại cho hắn có cảm giác nàng không phải là loại người như thế! Vậy vì

sao nàng lại cứ dây dưa một chỗ với cửu đệ chứ? Sở Quân Ly mắt sáng lên.

Bạch Mặc Y lẳng lặng uống trà, cảm giác có một luồng mắt phóng tới.

“Là vậy ha, nếu đã gặp thì ngồi cùng nhau vậy!” Sở Quân Ly nói xong định đẩy cửa vào.

“Đợi chút, tứ ca, không….không được đi, huynh và tam ca hẳn là có việc cần

nói, vậy….lần khác đi ha!” Sở Tử Dật cuống quít ngăn lại, hắn cũng không quên lần trước tam ca thấy Bạch Mặc Y thì đã đả thương nàng, lần này,

hắn nói gì thì cũng quyết không cho huynh ấy đi vào!

“Nhưng mà ta lại càng muốn thấy vị bằng hữu này của cửu đệ!” Sở Quân Ly cũng không khách sáo với hắn, nói thẳng mục đích.

“Vậy nha, cửu đệ à, tam ca cũng muốn nhìn thấy đó!” Sở Quân Mặc vẫn không

nói chuyện bỗng mở miệng, trong giọng nói mang theo tia ép buộc không

cho cự tuyệt.

“Khó được ba vị vương gia cùng nhau đến, làm cho ta là ông chủ phải làm sao đây?” Một giọng thanh nhã trong trẻo truyền

đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng thấm ruột gan, lạnh lẽo cùng cực.

Tay Bạch Mặc Y dừng lại chút, Lạc Vũ Trần! Cách tấm cửa nàng có thể ngửi được mùi thơm như tuyết liên thanh nhã trên người hắn.

“Lạc công tử!” Sở Quân Ly rụt tay lại, hơi gật đầu với Lạc Vũ Trần.

Sơn trang Lạc Vân nắm giữ một nửa mạch máu kinh tế của quốc gia, sản nghiệp vô số, một nửa quốc khố đều đến từ Lạc gia, đến cả Hoàng thượng thấy

hắn cũng đều nhường ba phần, ai mà có thể ngờ được một kẻ như thần tiên

không nhuốm bụi trần này lại là một thương nhân, ai cũng không thể lấy

bạc ra để liên hệ cùng một chỗ với hắn được, mà người càng như vậy lại

càng đáng sợ hơn!

“Nếu Cửu vương đệ không ngại, thì bảo cả bằng

hữu của đệ ngồi cùng được không?” Giọng điệu thản nhiên, trên người có

một luồng hơi thở làm cho con người ta không thể cự tuyệt nổi.

Sở Tử Dật chưa từng thấy hối hận nào đến vậy, hắn không nên dẫn Bạch Mặc Y đến, mà nên đưa thẳng nàng về nhà thì hơn, lần sau, hắn tuyệt đối sẽ

không dẫn nàng tới nơi này ăn cơm, đều gặp người nào đó thôi, tốt nhất

là không gặp còn hơn! Nhưng mà áp lực vô hình mà ba người kia tản ra,

bất kể là ai hắn đều không đấu lại được!

“Vậy các huynh cứ đợi

đó, đệ đi hỏi trước đã!” Sở Tử Dật lắc lắc đầu, gượng gạo xoay người đi

gõ cửa, nói, “Y Y à, nàng đã thay xong chưa?”

Y Y ư? Mặt cả ba

nam nhân đều xầm xuống, quả nhiên bên trong là nàng! Họ đã thân mật thế

bao lâu rồi? Thay? Thay cái gì? Nghĩ đến cảnh đỏ mặt lúc nãy của Sở Tử

Dật, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cúi đầu, vẻ ảo

não, xem ra hắn thực sự không muốn bọn họ thấy nàng!

Bên trong

không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt. Bạch Mặc Y cau

mày, chỉ biết tên Sở Tử Dật này thật là phiền toái, lần sau tuyệt đối

không cho hắn đi theo nữa!

Sở Tử Dật biết Bạch Mặc Y không muốn

gặp họ, vì thế mới không trả lời hắn, hắn lại không gọi nữa, chỉ thầm

mong ba nam nhân sau lưng thức thời mà rời đi, nhưng đợi cả nửa ngày

trời mà chẳng có tiếng động nào, hiện giờ đến cả hắn mà Y Y cũng không

để ý nữa, vậy thì không biết trong lòng còn ghét họ tới cỡ nào!

“Cửu vương gia, đồ ăn của ngài đây rồi!” Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, đi đến cửa khom người cười với Sở Tử Dật, dù thấy có chút kỳ lạ vì sao có vài

người lại đứng ở ngoài cửa, nhưng lại rất thông minh bưng khay, cúi đầu!

“Y Y, ta vào đây!” Sở Tử Dật mượn cơ hội đẩy cửa ra, lại thấy mấy người đứng sau hắn động đậy.

Sở Tử Dật đẩy cửa ra, mấy nam nhân nối đuôi nhau mà vào, Bạch Mặc Y đang

cầm một cái chén, đứng dựa vào trước cửa sổ, khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh,

ánh mắt chiếu thẳng vào hắn, phản chiếu một tầng sáng loá làm người ta

choáng váng, lông mi hơi rung rung, như cánh bướm, mặt ngọc nhìn mây bay ngoài cửa sổ, cánh môi anh đào áp vào trên chiếc chén sứ, tăng thêm cảm giác mê người, ngón tay ngọc nhỏ trắng nõn đang cầm chén, cứ tuỳ ý lại

có cảm giác khó nói phiêu diêu, trên người tản ra hơi thở thanh nhã lạnh lùng, coi như không nghe thấy nhìn thấy mấy người đó vậy, chỉ lẳng lặng chìm vào trong thế giới của mình, tuy chỉ cách gang tấc mà lại làm cho

người ta có cảm giác như trời và đất vậy, người khác không chạm vào

được, mà là nàng lại càng không được!

Cả ba nam nhân đứng sau gồm cả Sở Tử Dật là người đứng gần cô gái trước mắt nhất, lung linh như vẽ, xinh đẹp như thơ, cả người trong trẻo, lạnh lùng, hờ hững và xa cách.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 17
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...