Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 7

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Đại tiểu thư, bà cô

của tôi ơi, cầu xin ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi ạ, tiểu nhân có mắt như mù, va chạm ngài, xin ngài rộng lượng đừng chấp tiểu nhân này, hãy bỏ

qua một lần cho ta đi!” Tiểu nhị quán vừa chạy ra ngoài để chữa trị lại

khóc lóc chạy vào quỳ gối trước mặt Bạch Mặc Y, mặt tái nhợt, mắt loé

lên tia hoảng sợ và hối hận, bị chiếc đũa xuyên qua tay vẫn còn chảy

máu, một dải máu đỏ rơi xuống, tụ trên đất.

“Không phải ta cho ngươi đi chữa trị sao, sao giờ lại chạy về thế hả?” Chưởng quầy vừa thấy hỏi luôn.

“Đại phu nói, chiếc đũa này ông ấy không dám rút ra, bảo tiểu nhân chạy về tìm người đã ra tay ạ!” Vẻ mặt tiểu nhị quán cầu xin.

Ánh mắt Lạc Vũ Trần dừng trên cổ tay tiểu nhị, chiếc đũa cắm vào đúng là

rất xảo quyệt, nếu rút ra dễ dàng, thì tay này coi như phế, nếu biết

khéo rút ra, thì lại bảo đảm không sao! Nghĩ vậy, ánh mắt bất chợt

chuyển sang phía Bạch Mặc Y đang ăn cơm, có vẻ chẳng liên quan gì, thỉnh thoảng còn gắp một ít thức ăn cho tên quỷ nhỏ bên cạnh nữa, trong mắt

loé lên yêu thương. Là hắn hiểu lầm nàng rồi, nàng chỉ muốn dạy dỗ cho

tiểu nhị kia một chút mà thôi!

Đi tới bên cạnh tiểu nhị quán, Lạc Vũ Trần đưa nhẹ tay lên, vỗ vào cánh tay của tiểu nhị một cái, chiếc

đũa bay vọt ra cắm lên mặt bàn, nói khẽ, ‘Không sao, chỉ cần dưỡng mấy

tháng là tốt rồi” Lại tới bên Bạch Mặc Y, bảo, “Là Trần hiểu lầm đại

tiểu thư, hôm nay rượu và thức ăn xem như Trần bồi thường cho đại tiểu

thư ạ”

Giọng điệu lạnh nhạt như gió thoảng, làm cho người ta nghe còn tưởng như dòng nước ấm sảng khoái vô cùng.

“Không cần, Bạch Y ta tuy nghèo nhưng không phải đến bữa cơm cũng không có

tiền để trả!” Bạch Mặc Y ném chiếc đũa trong tay xuống, nâng ly rượu

lên, uống một ngụm nhỏ. Được. Mùi thơm thanh khiết ấm áp, đúng là rượu

ngon! Ánh mắt lướt chậm rãi đến hai người Sở Quân Mặc đang đi tới, bất

giác nhếch môi lên, trong lòng dâng lên tia lạnh lùng.

“Tam tẩu

à, không ngại cho ta cùng ngồi uống một ly chứ?”Namtử áo xanh chính là

cửu hoàng tử nước Sở Sở Tử Dật, đang lấy lòng Bạch Mặc Y, cả người cứ tự giác ngồi xuống một bên ghế.

“Ta không đồng ý!” Bạch Mặc Y nói

xong, giơ chân đá một đá hắn bay thẳng ra khỏi ghế văng ra xa, hiện giờ

nàng tuyệt đối sẽ không cùng quan hệ gì với người trong hoàng thất,

chẳng có việc gì tốt thì đừng có động đến nàng!

Mà Sở Tử Dật ngồi thất bại ngã trên mặt đất cũng không buồn phiền, mắt to dâng lên tò mò

hưng phấn, tam tẩu thay đổi rồi, trên người còn toả ra một luồng khí tự

nhiên lạnh lẽo, băng sương, giống như thay đổi hoàn toàn cả xương cốt

vậy.

Sở Quân Mặc định rời đi, nhưng Sở Tử Dật lại cứ kéo chặt lấy hắn lại gần, đối với nữ nhân này, hắn thờ ơ, trong lòng lại hiện lên

cảm giác ảo não. Bởi vì nàng nên hắn mới trở thành một vương gia cắm

sừng bị mọi người trong thanh chê cười, nhưng hắn cũng không để ý gì đến thanh danh, nếu không phải vẫn nể mặt mũi cha nàng là thừa tướng của

một quốc gia, có lẽ nữ nhân này hắn đã sớm ban cho một ly rượu độc chết

rồi, kể cả đứa con lai lịch không rõ kia nữa.

Nhưng mà, hành dộng trước mặt của Bạch Mặc Y lại làm cho hắn tò mò, một đá kia cũng có ít

nhất tới tám phần công lực, nàng thế mà lại biết võ công ư? Một người

thay đổi lớn vậy, cũng không phải trong một đêm mà cả linh hồn cũng thay đổi luôn sao? Đến cùng nàng là ai? Lúc trước có phải cố ý gả cho hắn có mục đích gì? Mắt Sở Quân Mặc bỗng nheo lại.

“Tam tẩu, tẩu đừng

có tuyệt tình đến vậy chứ? Kiểu gì chúng ta cũng coi như người một nhà

mà, có phải không quỷ nhỏ?” Sở Tử Dật nói xong, còn lấy lòng xoa xoa đầu Bạch Vô Thương.

“Câm miệng, ai là tam tẩu của ngươi!” Một miếng xương gà chuẩn xác bay thẳng vào miệng Sở Tử Dật.

“Câm miệng, ta không phải quỷ nhỏ!” Bạch Vô thương cầm chiếc đũa trong tay

cũng chọc vào bụng người nào đó, thở phì phì nói. Động tác vừa nãy của

mẹ đẹp quá, bé cũng muốn học lắm!

“Ôi….Ôi…phì phì” Tiếng đầu tiên là lúc xương gà bay vào miệng vọng lại, tiếng thứ hai là bụng bị đau

vọng lại, đằng sau là Sở Tử Dật ôm bụng nôn xương gà ra. Ô, hai mẹ con

này lòng dạ đen tối quá, trên chiếc xương gà đó đều là nước miếng của

tên quỷ nhỏ kia mà.

Lạc Vũ Trần vẫn luốn đứng cạnh nàng nhìn, khi nghe thấy được hai từ tam tẩu kia, trên mặt hiện lên nét chán ghét, bất giác giật mình. Tia chán ghét đó không phải giả, đúng là nàng thật chán ghét nên mới nói thế!

Nàng phủi sạch quan hệ với hắn ư? Sở Quân

Mặc ý thức được vấn đề này, vô thức giật mình, ánh mắt lướt một vòng

trên người hai mẹ con, ‘Thế nào, phủ Thừa tướng không cho các ngươi ăn

mặc sao?”

Giọng điệu lạnh lẽo, lại xen lẫn tia châm chọc, đường

đường là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng đi ra ngoài mà mặc vậy ư, chẳng phải càng làm người khác thêm chê cười sao, mặt mũi Bạch Thừa tướng để

đâu bây giờ!

Cả người khác trong sảnh đường này cũng đều để ý tới ăn mặc của hai mẹ con, vải thô, giặt cũng đã trắng bệch chút, làn váy

còn rách hai chỗ, chẳng trách àm lúc vào cửa tiểu nhị cũng không cho họ

vào, đến cả dân chúng bình thường cũng còn ăn mặc tốt hơn họ, hơn nữa

nàng ấy lại vốn là đại tiểu thư phủ Thàư tướng, thân phận kia rất cao.

TRên mặt nữ tử trước mặt này sáng láng làm cho họ đã xem nhẹ việc ăn mặc của nàng, thanh thoát lạnh lùng, cái chỗ rách trên quần áo kia cũng lại mang phong cách rất riêng.

“Con à, người đó là ai vậy, con có

biết không/’ Bạch Mặc Y lơ đãng hỏi Bạch Vô Thương, giọng không lớn, mà

mỗi người đang ngồi ại cứ vểnh tai lên mà nghe.

“Mẹ ơi, Vô Thương không biết!” Bạch Vô Thương ngoan ngoãn ăn cơm, nghe thấy Bạch Mặc Y

hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua Sở Quân Mặc, nói to.

Hả? Lại là một đám kêu lên kinh hoảng, sao vậy chứ, dù gì thì BẠch Mặc Y vốn đã làm

vương phi ở phủ bốn năm rồi mà, sao con lại không biết cha chứ? Tuy

người cha này còn phải nghiên cứu thêm chứng cớ, nhưng nếu nói không

biết, đây cũng có phải là quá không chứ? Mọi người đều nhìn về phía Sở

Quân Mặc bất giác nghĩ ngợi sâu xa.

Đến cả Lạc Vũ Trần cũng sửng

sốt một lúc, vốn tưởng rằng trẻ con nói lúc hoảng sợ, nhưng nhìn biểu

hiện của nó là thật, không giống nói dối. Chả lẽ bốn năm vị Sở Quân Mặc

này thật sự chẳng quan tâm với hai mẹ con nàng? Nghĩ vậy mà lòng bất

giác ê ẩm, cảm giác này đến cả hắn cũng không ý thức được.

“Vô

Thương, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung được, trẻ

con không được nói dối!” Bạch Mặc Y nghiêm túc nhìn Bạch Vô Thương,

trong lòng hiện lên tia bi ai. Làm hai mẹ con thế này, vậy mà con lại

không biết cha, mà lại vẫn cùng nhau sinh hoạt một chỗ, có thể thấy được trước đây Sở Quân Mặc khinh thường hai mẹ con nàng thế nào.

“Mẹ

à, con thật không biết ông ấy mà. Trước đây chỉ trộm nhìn sau lưng ông

ta vài lần thôi, nhưng mà ông áy cũng chưa từng nói một câu nào với con

cả, cung chưa từng liếc mắt nhìn con một cái, vậy cũng gọi là biết hay

sao?” Giọng Bạch Vô thương nho nhỏ, ánh mắt hồng hồng, hơi nước dâng đầy mắt, giọng điệu non nớt xen lẫn tia đáng thương và bi thương. Đó là một đứa trấni oán không được phụ thân yêu thương.

Trong lòng Bạch

Mặc Y đau xót, ôm bé vào lòng bảo, “Vô thương, không biết thì thôi, mẹ

tin sau này cũng không cần biết, ông ta cũng là một người không có quan

hệ gì!”

Đột nhiên mọi người bất chợt thấy không coi thường được

người phụ nữ này, đến cả chính con mình cũng không nhận ra phụ thân thì

có còn là đàn ông tốt không nữa đây? Nhìn Sở Quân Mặc với ánh mắt khác

lạ, khinh thường và khinh thị, vương gia thì sao? Một vương gia vô tình máu lạnh, cho dù hắn có địa vị cao ngất đi chăng nữa thì họ cũng coi

thường lắm!

Sở Quân Mặc đột nhiên cảm thấy trước đây hắn đã xem

nhẹ hai mẹ con này lắm, hắn nhớ mông lung, nàng gọi quỷ nhỏ này là tiểu

Bảo, bây giờ đã sảư lại gọi là Vô thương, là trước đây nàng đã gây nhiều tổn thương cho mẹ con các nàng lắm sao? Hắn không hiểu vì sao trong

lòng lại bắt đầu để ý đến nàng, là vì đôi mắt sáng đầy tinh thần nhìn

hắn đã không còn tràn ngập tình yêu nữa rồi sao?

“Ngươi rốt cuộc

là ai?” Sở Quân Mặc đột nhiên nắm lấy cổ tay Bạch Mặc Y, nhìn chằm chằm

nàng hỏi lạnh lẽo, hắn không tin, không tin nổi một người mà lại có sự

thay đổi lớn đến thế!

“hừ, vương gia hỏi ta là ai ư? Vương gia có thể không biết chính đứa con của miìn mà vứt bỏ người vợ kết tóc bốn

năm của vương gia, hiện giờ ngài hỏi ta là ai sao? Ngài thật không biết

buồn cười lắm hay sao?’ Bạch Mặc Y định quăng bỏ tay hắn ra, nhưng tiếc

là tay kia như cùm sắt vậy nắm chặt lấy nàng, nàng giật không ra, trong

lòng bỗng thấy bực mình. Giỏi cho tên Sở Quân Mặc kia, mày vứt bỏ người

vợ, lại làm hại Bạch Mặc Y trước đây chết thê thảm, cuộc sống hai mẹ con nghèo túng tới mức thế này, hôm nay ta đây sẽ ném danh dự của mày xuống bùn!

“Nói, ngươi rốt cuộc là ai?” Sở Quân Mặc tăng thêm lực tay, làm cho cổ tay nàng gần như sắp bị gãy vậy.

“Ta là ai hả? Ta chính là Bạch Mặc Y, một Bạch Mặc Y sống lại, một Bạch Mặc Y không hề yêu ngươi, một Bạch Mặc Y không cần ngày nào cũng lấy nước

mắt rửa mặt, si ngốc ngồi chờ ngươi!” Bạch Mặc Y không thèm nhìn sự đau

đớn truyền từ cổ tay, nhìn thẳng vào Sở Quân Mặc, khoé môi loé lên tia

cười lạnh lùng, tay vẫn nắm chặt chiếc đũa cắm thẳng vào mạch chủ cổ tay hắn.

Sở Quân Mặc sửng sốt, mạch chủ bị đâm vào, xuất phát từ bản năng của người luyện võ, bỏ vội nàng ra, chỉ một động tác nháy mắt này

cũng phải dùng mất bảy tám phần công lực, còn Bạch Mặc Y cũng chỉ là một phụ nữ thì làm sao mà chịu nổi động tác hất tay này của hắn, cứ thế cả

người bay vọt ra, đập mạnh vào góc tường có chiếc bàn trống, rơi mạnh

xuống, cả chiếc bàn không chịu nổi cú đập này sụp xuống vỡ vụn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...