Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 41

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bạch Mặc Y cả người

chấn động, đột nhiên bổ nhào vào người Bạch Vô Thương, giật bé từ trong

tay Bạn Nguyệt ra, cẩn thận đặt xuống, đặt hai tay lên trên ngực, ra sức ấn, nàng không tin, đứa con đó vừa mới gọi nàng mẹ ngọt ngào mà chỉ

chớp mắt đã rời nàng đi.

"Vô Thương à, con tỉnh lại đi, mẹ thật xin lỗi con, mẹ không bảo vệ tốt cho con!”

"Vô Thương à, đừng bỏ mẹ mà đi con ơi!"

"Vô Thương, mẹ chỉ có mình con!"

"Vô Thương, đừng bỏ mẹ mà đi!"

“Vô Thương, mẹ xin con, xin con tỉnh lại đi!" "Vô Thương..."

Mấy người đứng cạnh cứ lẳng lặng nhìn người phụ nữ kia như lâm vào điên

cuồng liều mạng đập vào ngực Vô Thương, giọng rền rĩ truyền đến, tim bọn họ cũng đau đớn theo. Giọng đó xé gan xé ruột trở thành cội rễ thống

khổ nhất trong lòng bọn họ.

Bạn Nguyệt ngồi xuống, đưa ngón tay

lên động mạch cổ của Vô Thương, rồi lại vạch mắt bé ra, ngăn động tác

của Bạch Mặc Y lại, lật Bạch Vô Thương lại rồi vỗ vỗ nhẹ hai cái trên

lưng bé, tiếp đó có viên kẹo hồ lô đỏ lăn từ trong miệng bé ra, rồi lại

nghe được tiếng Bạch Vô Thương ho khẽ, thanh âm này đập vào tai Bạch Mặc Y còn hơn cả tiếng sấm, vui sướng ôm chặt lấy bé, nước mắt tuôn trào.

"Vô Thương, Vô thương, Vô thương của mẹ...." Bạch Mặc Y áp sát mặt lên má

Vô Thương, nói lẩm bẩm, cả người do sợ hãi quá mà run lẩy bẩy.

"Khụ khụ, mẹ...." Bạch Vô Thương trong lòng nàng cố sức nói, tay nhỏ bé xoa

nhẹ mặt Bạch Mặc Y, ánh mắt có chút tan rã đã sáng trở lại.

"Vô

Thương, con nói cho mẹ biết, con thấy khó chịu ở chỗ nào?" Bạch Mặc Y

nóng ruột nhìn bé, đưa tay ra dò mạch đập của bé, tiếng đập nhỏ mỏng

manh, trong lòng lại đau xót vô cùng.

"Mẹ, Vô Thương không đau

đâu, mẹ có đau không?" Tay nhỏ bé của Bạch Vô Thương cố vuốt ve những

chỗ bầm tím trên mặt Bạch Mặc Y, trong giọng nói không giấu được hận ý

và đau lòng.

"Mẹ không đau đâu, chỉ cần Vô Thương không sao, mẹ

chẳng đau chút nào cả!" Nước mắt đầm đìa, cứ nhỏ từng giọt từng giọt

xuống mặt Bạch Vô Thương, Bạch Mặc Y đưa tay lau nước mắt nàng trên mặt

bé, nói nhẹ nhàng, " Vô Thương đừng khóc, là mẹ không tốt, mẹ không bảo

vệ tốt cho con!"

"Vô thương có khóc đâu, là mẹ đang khóc đó! Mẹ

dừng khóc nữa, Vô Thương không đau đâu, thật đó, không đau chút nào

đâu!" Bạch Vô Thương lau nước mắt cho Bạch Mặc Y, trên tay bé còn dính

nước kẹo hồ lô, Bạch Mặc Y được bé càng lau càng bẩn, cặn bẩn xoẹt qua

mặt hơi hơi đau, Bạch Mặc Y lại cảm thấy đây là nỗi đau đẹp nhất, bởi vì con trai nàng đã trở lại!

Không những cả bốn người mà đến cả

những người qua đường đang vây xem cũng bị tình mẹ con sâu đậm này làm

cảm động, đặc biệt là những người đang có con mang theo, các nàng ấy có

thể cảm thụ được nỗi lòng của Bạch Mặc Y, trong lòng người mẹ, chỉ có

đứa con mới là quan trọng nhất, là ông trời của họ, là sinh mệnh của họ!

Bên cạnh nàng cũng không ngừng có những tiếng nức nở đồng tình, cũng làm

cho mấy người đứng cạnh thấy tự trách hối hận mãi, nếu họ xuất hiện sớm

một bước thì có lẽ mẹ con các nàng cũng sẽ không bị thương!

"Y Y à, nội thương của Vô Thương nặng lắm, cứ giao bé cho ta đi nào!" Bạn Nguyệt nói nặng nhọc.

Cảm xúc Bạch Mặc Y cũng dần bình tĩnh trở lại, tỉnh táo, đem Bạch Vô Thương giao cho Bạn Nguyệt chữa trị, mắt bắn những tia loé sáng lạnh lẽo về

phía Bạch Triển Bằng đang được gia đinh đỡ dậy, chậm rãi đi qua, đôi mắt đỏ như máu phát ra khí lạnh.

Tới gần phía nàng, hai người đỡ

Bạch Triển Bằng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nàng mà thở không nổi, cứ lùi từng bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn Bạch Mặc Y.

"Nghiệt nữ, mày định làm gì?" Bạch Triển Bằng đau đến tái mặt cắn chặt răng nói, nhìn mắt Bạch Mặc Y hiện lên tia u ám.

"Gì chứ? Ta muốn cho ông trả giá đại giới!" Bạch Mặc Y nói xong đưa tay ra

kiềm chế cổ ông ta, ông ta đối Vô Thương thế nào thì nàng sẽ đòi lại như thế!

"Y Y dừng tay!" Sở Quân Ly nhanh chóng giữ tay nàng lại,

cau mày nói, "Muốn một người chết, thì có hàng ngàn cách, hôm nay nàng

không giết ông ta được!" Trước mắt bao người, nếu nàng giết Bạch Triển

Bằng thì lại mang tội danh giết cha, sau này không có chỗ dung thân

trong thiên hạ! Hắn biết nàng không cần thanh danh nhưng mà hắn không

muốn nàng sau này giống như chuột chạy cùng đường, không biết đi tiếp

thế nào, đi đâu cũng có người chỉ chỏ sau lưng!

"Buông tay, hắn

chết cũng không thừa!" Bạch Mặc Y nói lạnh nhạt, nàng hận nhất là không

thể chém Bạch Triển Bằng thành muôn ngàn mảnh.

"Nàng không cần

thanh danh giết cha, vậy thì nàng nên nghĩ vì Vô Thương, hôm nay nàng

giết ông ta, sau này Vô Thương sẽ sống thế nào trong mắt người khác

đây?" Sở Quân Ly giọng nói mê hoặc từ trước đến giờ lại nghiêm túc hơn

bao giờ hết.

Bạch Mặc Y ngẩn ra, oán hận thu tay về, trừng mắt

nhìn Bạch Triển Bằng nói, "Hôm nay giết ông như vậy rất tiện cho ông, ta muốn ông sau này sống không bằng chết!" Giọng sẵng lại tới tàn khốc cứ

như thanh âm ma rủa nhập vào lòng Bạch Triển Bằng vậy, con mắt chấn kinh nhìn đứa con gái này, tia lạnh lẽo tận đáy lòng tràn ra, môi run rẩy,

lại không nói ra được tiếng nào.

Chỉ vì một Bạch Triển Bằng đền

mạng cho Bạch Vô Thương thì không đáng! Sở Quân Ly nói rất đúng, muốn

một người chết còn có hàng ngàn cách khác!

Nhưng mà hôm nay cứ

tha cho ông ta vậy, nàng lại thấy không cam lòng! Đầu ngón tay Bạch Mặc Y khẽ động, ba ngân châm lặng lẽ bắn ra, đâm thẳng vào Bạch Triển Bằng.

Không ai phát hiện ra, còn Bạch Triển Bằng híp mắt lại nhìn ngân châm bay

tới, nhẹ nhàng lặng lẽ hơi di động chút thân thể, tránh khỏi yếu huyệt.

"Mày là nghiệt nữ, dám hạ thủ với tao sao?" Bạch Triển Bằng đưa tay không bị thương chỉ thẳng vào Bạch MặcY nói.

"Sai! Bạch thừa tướng, ta Bạch Mặc Y từ ngày ra khỏi Bạch phủ đã không còn có quan hệ gì với ông rồi!" Bạch Mặc Y tới gần ông ta, chỉ dùng giọng mà

hai người có thể nghe được nói, "Bạch thừa tướng, chuyện hôm nay ta sẽ

cho Bạch gia nợ máu trả bằng máu!" Giọng hạ thấp lạnh lẽo tới cực điểm.

Bạch Triển Bằng cả người chấn động, không thể tin nhìn Bạch Mặc Y, đây thật

sự là con gái của ông ta sao? Là đứa con gái từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng khúm núm, cũng không dám lớn tiếng chút nào sao?

"Chẳng những

là thù hôm nay, Bạch thừa tướng, ta nghĩ đến cái chết của mẹ ta cũng

không đơn giản thế đi? Bạch gia nhà ông đã thiếu mẹ con chúng ta, nói

vậy là ông hiểu rõ rồi chứ?" Bạch Mặc Y cẩn thận sửa sang quần áo của

Bạch Triển Bằng, người bên ngoài xem thì chỉ thấy nàng là một con gái

ngoan có hiếu với cha già mà thôi.

"Mày thì biết cái gì rồi?"

Trong mắt Bạch Triển Bằng hiện lên tia kinh hoảng, chợt loé lên rồi biến mất, giọng đã nhỏ đi rất nhiều.

"A, không nhiều lắm, người làm

thì trời nhìn thấy, giấy cũng vĩnh viễn không gói được lửa! Nhớ kỹ, tất

cả đều là do ông bức ta!" Bạch Mặc Y thản nhiên cười, nụ cười sáng lạn

như hoa, lại làm cho Bạch Triển Bằng cảm thấy lạnh lẽo tới cực điểm, nụ

cười đó như là đoạt mạng vậy, bỗng cảm thấy khó thở, có lẽ là đau, mắt

nhắm lại, đầu choáng váng ngất đi.

"Bạch thừa tướng hôn mê bất tỉnh rồi, các ngươi đỡ ông ta hồi tướng phủ đi, chăm sóc cho tốt nhé!"

Đợi đến lúc nàng báo thù đã, vẻ mặt Bạch Mặc Y thân thiết giúp nói với gia đinh Bạch thừa tướng, trong mắt lạnh băng.

Hai gia đinh là người thông minh, cái gì không nên nghe, bọn họ chẳng nghe

câu nào, hiện giờ cố nhanh chóng đỡ Bạch Triển Bằng rời đi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 41
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...