Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 141

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chạy xung quanh khắp tất cả các khoang của du thuyền mà Diệp Nghiên Vũ vẫn không tìm ra được người đàn ông đó, thậm chí đến cả Hàn Mặc cũng không thấy bóng dáng.

Cuối cùng anh lại chạy ngược lên boong tàu, nơi đây không còn cảm giác trang trọng như lúc đầu.

Đồ đạt ở đây dường như đã bị cuộc tranh chấp lúc này càng quét, mấy cái bàn tiệc đều không còn đứng nữa mà đã vỡ đôi, ghế cũng không còn lành lặng.

Tháp rượu cùng biến mất, miễn ly, miễn chai rượu văng đầy đất.

Chất lỏng màu đỏ của rượu vang tràn ra khắp nơi và thấm vào chất chất lỏng màu đỏ sệt của máu người.

Dưới sàn tàu, hình ảnh xác người nằm khắp nơi.

Từ dấu vết của hiện trường cho thấy khi cuộc tranh chấp kết thúc thì đã có một bên thứ ba xen vào giết hết những kẽ chiến thắng.

Có một vài người bị bắn vào giữa trán, máu từ nơi bị bán chảy dọc theo sường mặt chảy xuống đất tạo nên một khung cảnh khiến người ta phải ám ảnh.

Ở phía xa xa anh thấy có bóng dáng của một người đàn ông quen thuộc đang đứng giữa đống xác người và đang tìm kiếm gì đó.

Ngay lập tức anh không nghĩ ngợi gì nhiều mà tiến lại gần người đàn ông và giơ súng lên chĩa về phía anh.

Hàn Chiêu Dạ sợ Diệp Viên Hy ở trên đây bị cuống vào vòng tranh chấp mà bị thương nên anh chạy lên đây tìm nhưng không ngờ anh lại gặp người không nên gặp.

Thấy người ta chĩa súng vào mình thì anh cũng không ngừng ngại gì mà rút súng của mình ra hướng thẳng về phía đối phương.

"Tôi chỉ muốn tìm người chứ không có ý muốn giết người"

"Tôi cũng chỉ có ý bắt người chứ không có ý gì khác"

"Bắt người, chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần ở nhà vệ sinh"

"Lần đó anh đã ngăn cản và chĩa súng vào tôi"

"Cậu đã uy hiếp anh em của tôi và việc tôi làm chỉ là cho cậu hiểu cảm giác bị người ta dí súng vào người là như thế nào"

Hàn Chiêu Dạ không muốn ở đây phí thời gian nên dứt quyết bắn một phát súng để kết thúc, chỉ sau khi tiếng bắn của của anh thì đối phương cũng liền nổ sung.

Hai viên đạn lao nhanh về phía trước và rồi chạm vào nhau ở giữa không trung bắn ra một tia lửa nhỏ rồi rơi xuống sàn tàu.

Diệp Nghiên Vũ:"Muốn giết người à, không dễ vậy đâu"

Đối với những lời lẽ này thì anh chỉ nhếch mép đáp lại:"Vậy mà lại gặp được một kỳ tài nhưng mà chỉ tiếc là không có thời gian để cùng nhau so kỹ năng"

Vừa nói ánh mắt anh lạnh băng như muốn giết người phóng thẳng về phía đối phương, Diệp Nghiên Vũ cũng một thân thẳng đứng với khí thế bức người nhắm thẳng vào mục tiêu phía trước.

Hai con người, hai ánh mắt nồng đậm ý lạnh cùng hai họng súng đen ngòm đối đầu nhau.

Bầu trời trên cao cũng dần biến đổi, gió ngày một lớn, kéo theo đó là từng hạt mưa rơi xuống.

.........................

Trong một căn phòng tối chứa đầy các màn hình máy tính hiện lên đầy những hình ảnh và mọi việc đang xảy ra trên du thuyền.

Một người đàn ông đang ngồi trên ghế nở một nụ cười đắt chí:

Ngày hôm nay tất cả sẽ kết thúc, không một ai trên du thuyền này sẽ sống sót mà rời khỏi đây haha"

"Ầm"

Cánh cửa phòng đột nhiên mở tung ra, Diệp Tử Kiệt một thân hiên ngang xuất hiện.

Tóc cậu rũ xuống, cái áo vest lịch lãm đã biến đâu mất và chỉ còn lại cái áo sơ mi trắng bị bung hai ba cúc ở đầu, khắp người cậu cứ như nhuốm một màu đỏ vậy.

Trên mặt, áo, quần đều có vết tích của máu.

Màu đỏ hòa vào áo sơ mi trắng và nước da trắng cùng với gương mặt yêu nghiệt đã tạo nên một khí thế cao ngạo, hiên ngang và lạnh lùng.

Nhìn bộ dạng của cậu hiện giờ giống như một con ma cà rồng chuyên giết rồi hút máu người, còn so sánh với con người thì cậu giống như một sát nhân vậy.

Để được vào đây cậu đã chiến đấu với những người canh gác ngoài kia, một mình cậu chọi với rất nhiều người.

Cứ mỗi lần thất thế và sắp bị đối phương nghiền nát thì cậu lại nhớ đến gia đình của mình ngày hôm đó đã ngã xuống như thế nào.

Vậy là cậu lại đứng lên và đánh, cậu như một người mất trí vậy và cuối cùng cậu đã hạ gục hết tất cả để bước vào căn phòng này.

Vừa thấy người ngồi trên ghế cậu chỉ nói hai chữ:

"Tạm biệt"

Thế là viên đạn thoát ra khỏi nòng và lao về đối phương, mối thù của cậu cứ như vậy mà đã kết thúc.

Mục đích sống của cậu từ nay về sau không còn là trả thù nữa mà là bảo vệ bà chị của mình.

Đối với cậu Diệp Viên Hy chính là người thân duy nhất trên thế gian này, nếu không có cô giúp đỡ thì cuộc sống của cậu sẽ trôi về đâu nữa.

Đang trong lúc nhớ về quá khứ thì cậu đột nhiên nhìn thấy phí trên màn hình quan sát có những chấm đỏ mở nhạt, khi nhìn kỹ lại căn phòng này thì cậu thấy có gắn vài quả bom:

"Mẹ nó, bom được gắn gắp nơi trên du thuyền, hôm nay ông đây có trả được thù hay không thì cũng vậy thôi"

Chân cậu vừa bước vào căn phòng thì đột nhiên những sợ tơ tỏ hiện lên rồi quấn chân cậu lại, những con dao, phi tiêu từ đâu cứ phóng ra..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 141
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...