Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 10

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vương Bảo An thả mèo con trong phòng rồi đi tắm.

Mèo nhỏ này rất biết điều nó chui chui vào cái ổ mà cô vừa chuẩn bị cho nó nằm cuộn tròn ngủ ngon lành.

Vương Bảo An vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu.

Reng…reng…reng…

Mèo con cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nó mở mắt ra nhìn sau đó lại lim dim ngủ.

Màn hình điện thoại hiển thị hai chữ Hàn Thiên, Vương Bảo An nhíu mày rồi tắt máy.

Reng…reng…reng

“Ồn chết đi được.”

Cầm điện thoại lên định tắt nguồn thì ngón tay chạm vào nút nghe.

“Cái quỷ gì thế này?”

Đầu dây bên kia truyền qua một giọng nói khàn khàn:”Là tôi.”

“Hàn tổng nửa đêm gọi cho tôi là có chuyện gì?” Vương Bảo An hoàn toàn chẳng còn một chút kiên nhẫn nào dành cho Hàn Thiên.

Đầu dây bên kia im bặt, Vương Bảo An đang định tắt máy thì anh lại lên tiếng:”Tôi muốn gặp em.”

Vương Bảo An còn tưởng mình nghe lầm hoặc do hơi men trong người dẫn tới ảo giác nhưng anh lại nhắc lại lần nữa:”Gặp tôi một lát.”

“Hàn tổng à giữa anh và tôi đều đã đương ai nấy đi hoàn toàn không còn liên quan đến nhau nữa. Vậy gặp mặt nói chuyện có cần thiết không?”

Dừng một lát cô nói bằng giọng điệu mỉa mai:”Hay vị bảo bối Tần Uyển Nhi của anh không phục vụ anh chu đáo nên anh liền tìm đến tôi?”

Hàn Thiên đương nhiên hiểu ý trong câu nói của cô, anh cắn răng nói:”Không phải.”

“Không phải thì tốt. Nhắc lại cho anh nhớ Hàn tổng hai ta tan rồi vậy sau này mong Hàn tổng đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi và đặc biệt quản lí tốt bảo bối của anh. Tôi đây sợ phiền.”

Nói xong cô trực tiếp ngắt máy tắt nguồn rồi ném qua một bên. Vốn đã mệt sẵn trong người giờ lại càng thêm bực bội.

Tút…tút…tút

Chiếc điện thoại mới mua lần nữa bị Hàn Thiên đập nát. Nếu là trước đây Vương Bảo An luôn một lòng quan tâm đến hắn, một câu cũng không phản bác. Vậy mà sau khi chia tay lại tuyệt tình đến thế.

Hậu quả của tiệc rượu tối qua là hôm nay cả tập đoàn Châu thị nghỉ phép. Lí do là vì không một nhân viên nào có thể dạy nổi để đi làm, ngay cả Châu Hân Hân cho tới giờ vẫn chưa tỉnh rượu.

Vương Bảo An cũng ngủ dạy khá trễ, đầu có chút ong ong.

Hôm nay dì Lê có việc xin nghỉ phép nên cô dự định sẽ nấu cơm trưa sau đó mới gọi Châu Hân Hân dạy.

Trong tủ lạnh đã hết mất thức ăn tươi nên Vương Bảo An phải ra ngoài mua nguyên liệu. Siêu thị hôm nay quá quá trời rau tươi và thịt mới.

“Để xem hôm nay sẽ nấu sườn xào chua ngọt, canh rong biển, Hân Hân rất thích ăn củ sen hầm xương.” Đi một vòng cũng mua đủ nguyên liệu. Khi vừa về đến cổng liền chạm mặt Hàn Thiên.

Anh thấy cô lại định xem mình như không khí thì lớn tiếng gọi:”Vương Bảo An.”

Cô vờ như không thấy mà đi vào trong.

Rất nhanh anh đã đuổi kịp kéo cô đứng lại.

Vương Bảo An nhíu mày:”Hàn tổng có chuyện gì?”

“Tại sao lại tránh tôi?”Hàn Thiên gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn trước. Nhưng Vương Bảo An cũng không mấy để tâm, cô muốn từ những chuyện nhỏ nhất từng chút từng chút xóa đi tình cảm dành cho anh.

“Ha Hàn tổng hiểu lầm chuyện gì không? tôi cần gì phải tránh anh? Hơn nữa chẳng phải tôi đã nói rồi sao giữa chúng ta đừng nên gặp mặt thì tốt hơn.”

Chính anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn gặp cô, từ ngày hôm đó anh luôn có cảm giác mất mát. Trước kia anh luôn cho rằng chỉ cần Tần Uyển Nhi đồng ý ở bên cạnh thì chắc chắn anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng khi chuyện ấy xảy ra bản thân anh ngược lại cảm thấy rất phiền toái và rối bời.

Anh vô thức đưa tay kéo mạnh cô về phía mình chỉ cách 5cm nữa là có thể chạm môi. Túi đồ trên tay cô trượt ra rơi xuống đất, cô đang định chửi thì bất ngờ Hàn Thiên áp môi lên môi cô hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi từng chút một lách vào trong.

Vương Bảo An lập tức ngây người, hai mắt mở to. Đến khi phản ứng lại liền đẩy Hàn Thiên ra tặng cho anh ta một cái tát đau điếng.

Bốp!!!

“Con mẹ nó anh vô liêm sỉ, có phải anh điên rồi không?”

Hàn Thiên đưa tay chạm vào má mình ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

“Hàn Thiên hai ta tan rồi, anh làm ơn giữ lại cho tôi chúng tôn nghiêm được không? Chẳng lẽ ba năm qua chưa đủ sao?”

“Anh muốn phát tiết thì tìm tiểu bảo bối của anh đừng đến đây làm phiền đến tôi nữa.”

Hàn Thiên cứ đứng bất động ở đấy.Vương Bảo An bây giờ không khác gì một con mèo hoang bất cứ khi nào cũng có thể cắn người. Hoàn toàn khác xa với Vương Bảo An ngoan ngoãn trước đây.

Cô nhặt lại túi đồ rơi trên đất rồi đi thẳng vào biệt thự.

Kể từ sau ngày hôm ấy Hàn Thiên cũng không còn gọi điện làm phiền cô nữa, anh cũng không xuất hiện trước mặt cô. Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách nhàn nhã.

Bản thân cô cũng đã tìm được cho bản thân một căn hộ vừa ý. Tuy nhỏ nhưng một người ở vẫn rất thoải mái. Bé Mun chính là tên của mèo nhỏ mà cô nhặt được, nó được chăm sóc tốt nên rất mũm mĩm. Có nó ở bên bầu bạn cuộc sống của cô cũng bớt cô đơn phần nào.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...