Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 31

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vương Bảo An nhíu mày:”Anh phiền quá đó.”

Hàn Thiên nhìn điệu bộ này của cô thì cười cười.

Sau khi bôi thuốc xong cho anh cô vào phòng ngủ cầm ra một chiếc chăn bông dự trữ. Dù gì ngoài trời lúc này cũng đổ tuyết rất lớn, thôi thì cho anh ta ở lại vậy.

“Hàn tổng thân thể cao quý nhưng nhà tôi chỉ có một phòng. Anh chịu khó ngủ sô pha đi.”

“Bảo An.”

“Gì nữa?”

“Tôi không quen ngủ sô pha, hay…”

“Đừng mơ.” Cô đi vào phòng rồi đóng cửa một cái rầm.

Hàn Thiên nhìn vào chiếc tay bị kẹp đến sưng đỏ của mình thì cười cười.

Nửa đêm không biết vì quá lạnh hay vì nằm sô pha quá khó chịu anh lén đi tới mở cửa phòng cô nhưng cửa đã bị khóa bên trong.

“Vương Bảo An em có cần đề phòng tôi đến vậy không?”

Anh rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

“Alo, Trí Anh.”

Trí Anh lúc này đang say giấc nồng bỗng bị đánh thức:”Lão đại.”

“Cậu mau qua đây giúp tôi một chuyện.”

Chưa đầy 2 phút Trí Anh đã chạy qua.

“Lão đại, anh lại tính làm gì vậy?”

Hàn Thiên nhìn vào cửa.

Trí Anh lập tức hiểu ý của anh. Khóa cửa này không quá khó để mở, Trí Anh lại là người thành thạo nên không quá ba phút cửa đã được mở.

Sau khi đuổi được Trí Anh đi, anh liền đi vào.

Qua ánh đèn mờ phảng phất một gương mặt nhỏ nhắn đang vùi vào trong chăn. Hàn Thiên nhẹ nhàng lật chăn rồi chui vào.[ Lưu manh quá lưu manh.]

Vẫn là mùi hương dễ chịu mà anh tìm kiếm bao lâu nay. Từng ngón tay lướt trên khuôn mặt cô, anh không kiềm chế được khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Từng ngón tay di chuyển luồn vào kẽ tóc. Anh trực tiếp đem người con gái này ôm chặt vào lồng ngực mình. Chẳng mấy chốc cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Vương Bảo An tỉnh giấc thì anh đã rời khỏi. Cô dụi mắt đi xuống vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.

Hàn Thiên không thấy bóng dáng, cô đoán anh đã rời đi rồi. Vương Bảo An cũng chẳng quan tâm rời đi thì rời đi tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Đoạn tình cảm kia cô cũng đã chôn vùi tận sâu trong đaý lòng và không muốn nhớ về nó.

Cô mở tủ lạnh lấy một ít rau củ làm bữa sáng.

Cach…

Hàn Thiên từ ngoài đi vào trên tay cầm rất nhiều đồ ăn.

Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên:”Anh còn trở lại đây làm gì?”

“Tôi mua đồ ăn sáng cho em.”

“Không cần, Hàn tổng mời đi cho.”

Cô đẩy anh ra ngoài rồi khóa cửa lại, thật phiền phức.

Hàn Thiên chỉ biết thở dài rồi đem chỗ thức ăn vừa mua qua cho Trí Anh và Cường Hào, rồi đến công ty.

Chả mấy chốc đã đến trưa, Vương Bảo An vươn vai một cái định ra ngoài ăn trưa thì nhận được tin nhắn từ Lí Kiệt

Ting~

“Bảo An, cùng đi ăn đi.”

“Được.”

Lí Kiệt 2 phút sau đã có mặt trước cửa văn phòng.

“Hân Hân không đi cùng sao?”

“Em ấy còn bận xử lí giấy tờ, lát nữa mua một phần về cho em ấy là được.

Lí Kiệt lấy xe chở cô đến một nhà hàng Pháp gần đó dùng bữa.

Vừa bước vào cửa nhà hàng đã chạm mặt Tần Uyển Nhi.

“Còn tưởng ai hóa ra là Vương tổng.” Cô ta liếc mắt qua nhìn Lí Kiệt:”Đây là bạn trai mới của cô sao?”

Tần Uyển Nhi đưa tay ra bắt tay anh nhưng Lí Kiệt lại chẳng cho cô ta chút mặt mũi đến đưa tay ra chạm nhẹ cũng lười.

Vương Bảo An cười mỉa:”Không liên quan gì đến cô Tần đây.” Nói rồi kéo Lí Kiệt rời đi.

Tần Uyển Nhi thu tay lại siết chặt thành nắm đấm:”Con khốn.”

Lí Kiệt đã đặt bàn trước và gọi món nên khi đến các món ăn lần lượt được mang lên.

“Bảo An, anh không biết em thích món gì nên mỗi món gọi một ít. Có hợp khẩu vị không?”

Vương Bảo An nhìn qua một lượt đây chẳng phải toàn là những món cô thích sao?

“Anh Lí Kiệt thật khéo đây đều là những món em thích.”

Lí Kiệt cười ôn nhu:”Vậy thì tốt rồi. Mau ăn đi. Anh nghe nói nhà hàng này rất ngon.”

Sau khi dùng bữa xong, Lí Kiệt lái xe chở cô về lại công ty.

Mấy ngày sau đó, Châu Hân Hân lấy lí do bận nên không đi ăn chung. Ngược lại là Lí Kiệt rất thường xuyên mời cô ăn trưa. Buổi chiều khi tan làm thường đợi cô cùng về.

“Anh Lí Kiệt thật phiền anh quá.”

“Bảo An chúng ta đã thân như người một nhà, em lại suốt ngày khách sáo với anh.”

Vương Bảo An cười cười không đáp.

“Phải rồi hôm nay về sớm em có muốn đi đâu đó không? Hay chi bằng để anh đưa em tới một nơi.”

“Đi đâu?”

“Lát sẽ biết.”

Lí Kiệt đưa cô tới một căn phòng nhỏ nằm trong biệt thự riêng của anh. Phía bên trong đặt một cây đàn piano màu trắng thanh thoát rất đẹp, bên cạnh rồi theo rất nhiều nhạc cụ.

“Wao. Nhiều nhạc cụ thật đấy.”

Lí Kiệt đi đến ngồi bên cạnh cây đàn piano, từng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên phím đàn.

Âm thanh nhẹ nhàng du dương thật khiến người ta si mê. Vương Bảo An như bị đắm chìm trong nó.

“Anh Lí Kiệt anh chơi rất hay.”

Cả một ngày mệt mỏi được nghe nhạc thư giãn thật sảng khoái, bao nhiêu mệt mỏi như được xua tan.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...