Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 78

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Có những lời định nói nhưng lại ngập ngừng đến cuối cùng cũng chẳng nói được, Lí Kiệt đành thở dài nhìn theo bóng lưng cô rời đi. Châu Hân Hân không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau anh. Cô vỗ lên vai anh một cái khiến anh giật mình.

“Anh Kiệt, anh còn cứ ngập ngừng không chịu nói thì cậu ấy sẽ thuộc về người đàn ông khác đó.”1

Lí Kiệt cười gượng:”Vẫn là nên đợi cơ hội khác vậy, anh không muốn ngỏ ý với em ấy một cách sơ xài.”

“Vậy anh phải nhanh lên, em thấy tên Hàn Thiên đó đã dần lấy lại được tình cảm của cậu ấy rồi.”

“Ừm.” Lí Kiệt hai tay đút vào túi áo rồi cùng Châu Hân Hân rời đi.

Vương Bảo An vừa bước ra trước cửa công ty đã thấy chiếc xe của Hàn Thiên đỗ ở đó. Anh mở cửa bước xuống xe, cầm theo chiếc áo khoác khoác lên cho cô.

“Lạnh không?”

“Anh có thấy bản thân hỏi thừa không? Em lạnh muốn chết cóng rồi.”

Hàn Thiên cười gian xảo:”Vậy để anh bế em lên xe.”

“Em tự đi được.” Nói xong thì chẳng để anh kịp phản ứng cô đã chạy lại chỗ chiếc xe.

Ở đây là trước sảnh công ty lại đúng giờ tan làm của nhân viên. Nếu thực sự để anh bế thì cũng xấu hổ quá đi.

Hàn Thiên liếc ánh mắt lạnh nhìn Lí Kiệt và Châu Hân Hân đang đứng trước sảnh, còn không quên cười nhếch miệng. Sau đó xoay lưng lại ung dung rời đi.

Châu Hân Hân tức đến sôi máu:”Anh xem cái vẻ mặt đắc ý của anh ta kìa.”

Hai tay đặt trong túi quần của Lí Kiệt đã siết chặt thành nắm đấm, vẻ mặt thâm trầm nhìn về hướng chiếc xe vừa vụt mất.

Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, nền đất phủ bởi màu trắng tinh đẹp mắt. Tuy lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta không kiềm được mà muốn nắm chặt trong tay.

Hàn Thiên lái xe chở cô về nhà. Về đến nơi thấy cửa đã mở sẵn.

“Em nhớ khi đi đã khóa cửa rồi mà?” Vương Bảo An nhíu mày nhìn chăm chăm vào chiếc khóa.

“Vậy để anh vào trước coi thử, em nhớ đừng xuống xe.” Hàn Thiên sợ có nguy hiểm liền dặn dò cô rồi mới đẩy nhẹ cửa từng bước từng bước đi vào trong.

Vương Bảo An vậy mà chẳng nghe lời, cô lúc này cũng đã ở sát cạnh anh.

Nào ngờ người bên trong chẳng phải kẻ trộm cũng chẳng phải tên nguy hiểm gì mà là…

“Mẹ? Tại sao hai người lại ở đây?”

“Bác, Hàn Duệ?”

Hai người kia đang ngồi bên bàn rất ung dung, rất tự nhiên uống trà tâm sự.

“Hai đứa về rồi đấy à? Mau vào đi kẻo cảm lạnh.”

“Hàn Duệ tại sao em lại ở đây? Hàn Thiên nhìn Hàn Duệ với ánh mắt đầy đe dọa.

“Mẹ nói muốn thưởng thức tài nghệ nấu nướng của chị dâu nên em đưa mẹ tới.” Hàn Duệ nhún vai chẳng có chút nào tỏ ra là sợ Hàn Thiên.

“Ta nhớ con dâu của ta không được sao?” Tưởng Lam liếc xéo Hàn Thiên một cái rồi dắt Vương Bảo An vào ghế.

“Con xem chỉ mới khỏe lại thôi tại sao đã đi làm rồi?”

“Con đã khỏe lắm rồi. Hơn nữa con thấy đi làm cũng rất tốt, vừa kiếm thêm thu nhập vừa đỡ buồn chán.”

“Hay con về làm cho Hàn thị đi, ta sẽ sắp xếp cho con làm phó tổng giám đốc. Tiện để thằng bé Thiên chăm sóc con.”

“Cái này…hiện không thể được. Tập đoàn hiện tại con làm là của bạn con nên cũng rất thoải mái. Bác yên tâm đi.”

Để tránh đi thêm quá sâu vào chuyện này, cô liền đổi chủ đề:”Phải rồi, chắc mọi người chưa ăn gì vậy để con vào trong nấu bữa tối.”

“Chị Bảo An nấu ăn rất ngon đó.” Hàn Duệ cũng lên tiếng giải vây cho cô.

“Ừm ta cũng rất muốn nếm thử.”

Hàn Thiên tuy không giúp được gì nhưng vẫn bị Tưởng Lam đẩy vào trong.

Mùi thức ăn phảng phất lan tỏa khắp căn bếp rồi đến ngoài nhà.

Hàn Thiên cố lắm nhưng cuối cùng vẫn là không cưỡng lại được cám dỗ liền đưa tay bốc một miếng. Hình tượng tổng tài lãnh khốc phút chốc đều tan biến sạch. Vương Bảo An đang tập trung nấu nốt món cuối cùng nên không để ý lắm.

Một miếng, rồi hai miếng, chuẩn bị đến miếng thứ ba thì đột nhiên anh cảm nhận được có cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh ngẩng mặt lên thì chạm ngay ánh mắt của cô. Ngay lập tức bị đá ra khỏi nhà bếp.

Món cuối cùng cũng đã được dọn ra, bốn người ngồi quây quần bên mâm cơm như một gia đình nhỏ hạnh phúc. Thức ăn vẫn tỏa khói nghi ngút kích thích khứu giác. Cô gắp một miếng sương đặt vào bát Tưởng Lam.

“Con không biết bác thích ăn gì nên cũng chỉ nấu vài món đơn giản.”

“Chị yên tâm đây đều là những món mẹ em thích.”

Trải qua một bữa cơm vui vẻ, cô tiễn Tưởng Lam và Hàn Duệ ra về. Còn tên mặt dày nào đó nghĩ ra cả chục lí do để ở lì nhà cô.

“Lái xe đưa mẹ về cản thận.”

“Không cần anh lo.”

“Bác về cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Hôm khác gặp.”

“Chào chị dâu.”

Sau khi chiếc xe đã đi khuất, trên đường để lại một vệt dài. Cô quay sang trừng Hàn Thiên:”Tại sao anh còn chưa chịu đi?”

“Mẹ đuổi anh ra khỏi nhà rồi, khi nào nhân viên thay xong toàn bộ đồ đạc khi ấy anh mới được về.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 78
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...