Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 69

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vừa đến nơi, Vương Bảo An đã thấy bóng lưng một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng. Trên người toát ra khí chất cao quý lạnh lùng. Bà đưa tay cầm tách cà phê rồi khẽ nhấp môi.

“Cháu chào bác.”

Người phụ nữ kia để tách cà phê xuống rồi nhìn Vương Bảo An:”Tới rồi, vậy ngồi đi.”

“Xin lỗi vì để bác chờ.”

Nếu tính về thời gian hẹn hặp thì Vương Bảo An đến rất đúng giờ nhưng Tưởng Lam lại đến đây ngồi trước mười lăm phút.

“Ta cũng chỉ vừa mới đến. Cháu uống gì?”

“Không cần đâu. Bác gọi cháu tới là có chuyện gì sao?”

Tưởng Lam quét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô khiến cô lạnh cả người.

“Cháu và Hàn Thiên rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào?”

Vương Bảo An cũng đoán ra được bà chắc chắn sẽ hỏi những loại câu hỏi đại khái như thế này:”Hàn Thiên và cháu trước đây từng đã yêu nhau 3 năm hiện giờ vì một số biến cố xảy ra nên chỉ còn giữ mối quan hệ bạn bè.”

Tưởng Lam gật đầu hài lòng xem ra rất thành thật. Trước khi tới đây bà cũng đã cho người đi điều tra sơ qua về cô.

“Lần này Hàn Thiên bị thương phải nhập viện cũng là vì cháu?” Ánh mắt bà nhìn cô càng thêm phần lạnh lẽo. Bà cũng là một người phụ nữ bình thường đương nhiên cũng rất xót con.

Ngay cả chuyện này cũng đã biế rất rõ, Vương Bảo An gật đầu đáp:”Vâng.”

“Ta cũng không muốn vòng vo.” Tưởng Lam lấy từ trong túi ra một sấp tiền dày cộp cộng thêm là một tấm thẻ đen rồi đẩy qua cho cô.1

Trong đầu Vương Bảo An đang hiện hữu một câu hỏi to đùng:”Cái quái gì thế này? Đây chẳng lẽ chính là tình tiết cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trong các tập tiểu thuyết ngôn tình có sự góp mặt của mẹ chồng nàng dâu?”

“Rời xa Hàn Thiên đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa. Số tiền và tấm thẻ này sẽ là của cháu.”1

Vương Bảo An lạnh nhạt liếc qua sấp tiền trên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Tưởng Lam nói:”Bác làm vậy là có ý gì?”

“Chê ít?” Tưởng Lam lại lấy thêm trong túi sách ra một hộp nữ trang lấp lánh rồi đẩy qua.

“Xét về mặt xuất thân cháu và Hàn Thiên chênh lệch quá lớn.” Tưởng Lam ngồi khoanh tay lưng hơi ngả ra sau:”Các cô gái vây quanh nó đếm không xuể nhưng hầu hết đều vì tiền, ta đoán cháu cũng không ngoại lệ đâu nhỉ? Dù gì cũng đã chia tay cháu hãy nhận số tiền này rồi tránh xa nó ra một chút, số tiền coi như là bồi thường cho cháu.”1

Vương Bảo An liếc những thứ mà Tưởng Lam đặt trên bàn rồi bật cười:”Bác gái, cháu biết cháu và Hàn Thiên là người của hai thế giới khác nhau, hai người bọn cháu cũng đã sớm kết thúc. Vì vậy bác cũng không cần lấy tiền ra để sỉ nhục cháu.”

Dừng một chút cô lại nói:”Hơn nữa cháu cũng xin phép phải nhấn mạnh không phải cô gái nào cũng ham tiền mà bán rẻ nhân cách của mình. Còn số tiền và nữ trang này cháu không thể nhận. Hàn Thiên đã cứu cháu hai lần cháu không thể vô ơn mà lật mặt coi như không quen biết anh ấy. Giữa cháu và anh ấy vẫn sẽ giữ mối quan hệ bạn bè nhưng để bác yên tâm cháu cũng sẽ hạn chế tiếp xúc với anh ấy.”

Từng lời, từng lời của cô đều rõ ràng dứt khoát khiến Tưởng Lam hơi ngây người.

Đột nhiên, một nhân viên phục vụ bị vấp phải cạnh bàn, trên tay bưng khay cà phê nóng. Ly cà phê bị hất tung bay thẳng về phía Tưởng Lam.

“Cẩn thận.” Người phục vụ trước khi té nhào xuống đất chỉ kịp nói hai lời này.

Vương Bảo An cũng hơi giật mình, cô lập tức đứng dậy chắn phía trước Tưởng Lam. Dù gì bà cũng là mẹ của ân nhân mình hơn nữa nếu bị ly cà phê này hất phải sẽ không tránh khỏi bị bỏng và người nhân viên kia cũng sẽ gặp xui xẻo.

Cũng may Vương Bảo An mặc một lớp áo dày nên vết thương cũng không có gì nghiêm trọng chỉ hơi rát một chút.

Tưởng Lam hôta hoảng đứng dạy:”Cháu không sao chứ?”

“Cháu không sao, cà phê không bắn ra người bác chứ?”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Nói xong cô xoay người lại nhìn cô nhân viên bị té đến chảy cả máu tay.

Vương Bảo An đi lại đỡ người kia lên:”Cô không sao chứ?”

Người nhân viên kia cứ ngỡ bản thân sẽ bị mắng nhiếc chửi rủa một trận rồi bắt bồi thường, nào có ngờ bản thân lại nhận được lời hỏi han. Cô ta cũng giống Tưởng Lam đều sững người.

“Tôi…tôi không sao. Thật xin lỗi quý khách, xin lỗi quý khách rất nhiều.” Cô nhân viên liên tục cúi người xin lỗi.

Ông chủ tiệm thấy bên ngoài ồn ào liền chạy ra:”Xin lỗi quý khách là do nhân viên của tôi sơ xuất. Chúng tôi sẽ bồi thường.”

Nói xong ông ta quay sang tức giận nhìn chằm chằm cô phục vụ:”Cô đó ngày mai không cần phải tới làm nữa.”

“Ông chủ đừng đuổi tôi, tôi xin lỗi mà.”

“Tôi không sao, ông chủ cũng đừng đuổi cô ấy coi như cho cô ấy một cơ hội sửa sai. Tôi cũng không cần bồi thường. Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong xuôi.” Nói xong cô quay trở lại bàn, cầm túi xách:”Nếu không còn chuyện gì nữa vậy xin phép bác cháu đi trước.”

Tưởng Lam nhìn theo bóng lưng cô không rõ tâm tình.

Cô nhân viên kia cô cùng cảm kích chạy theo:”Quý khách xin đợi chút.”

“Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Hay cô cởi áo ra mặ tạm áo của tôi đi. Chiếc áo này là đồ tôi mới mua chưa mặc làn nào còn rất mới. Còn chiếc áo kia tôi sẽ đem về giặt sạch rồi trả cho cô.”

Vương Bảo An cười cười, tính ra cô phục vụ này cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi còn rất trẻ, có lẽ đi làm là để kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình.

“Không cần đâu, cô vô làm đi.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...