Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 8

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vương Bảo An bị tức đến bật cười, cô vỗ vỗ tay.

“Thật cảm động, một câu chuyện rất thật trân.”

Vương Bảo An tự hỏi tại sao Tần Uyển Nhi không đi làm diễn viên luôn đi. Trong một thời gian ngắn đã nghĩ ra một cốt chuyện rất cảm động, diễn xuất cũng rất giỏi. Thành công đẩy Vương Bảo An cô thành nhân vật phản diện còn bản thân trở thành đóa bạch liên vô hại. Rất tốt, rất xuất sắc.

Hàn Thiên nhíu mày nhìn cô nhắc lại một lần nữa:”Tôi nói cô mau xin lỗi em ấy.”

Tần Uyển Nhi dựa vào lồng ngực Hàn Thiên cười khiêu khích.

Vương Bảo An nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên nói:”Xin lỗi cái mụ nội anh á. Xin hỏi Hàn tổng tôi đây có lỗi gì?”

Hàn Thiên hơi chấn động, trước đây cô chưa từng lớn tiếng quát vào mặt anh chứ đừng nói thái độ như vậy.

“Tôi nhớ là tôi đã gửi đơn xin nghỉ việc ở Hàn thị tức là anh không còn là sếp tôi nữa, giữa chúng ta cũng chẳng khác gì người lạ. Vậy xin hỏi Hàn tổng đây lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi?”

Hàn Thiên cứng miệng không nói được gì chỉ chăm chăm ánh mắt u ám dán vào người cô.

Vương Bảo An lại cao giọng nói tiếp:”Đóa bạch liên hoa của anh quả thực rất vô tội, tôi khuyên anh nên quản cô ta cho tốt nếu còn dám tìm Vương Bảo An tôi đây gây sự. Tôi sẽ không ngại bẩn tay đâu.”

“Bảo An.” Châu Hân Hân ngồi trên chiếc siêu xe phiên bản giới hạn Lamborghini Veneno vẫy vẫy tay.

Mở cửa bước xuống là một anh chàng cao trên m8 mặc bộ vest đen rất lịch thiệp. Anh ta đi về hướng mà Vương Bảo An đang đứng. Châu Hân Hân sau đó cũng mở cửa bước xuống.

“Bảo An.”

Vừa nhìn thấy sự có mặt của Hàn Thiên và Tần Uyển Nhi, Châu Hân Hân không khỏi đen mặt.

“Bảo An ở đây có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chúng ta về thôi.” Vương Bảo An chỉ muốn rời đi ngay, đôi cẩu nam nữ kia khiến cô mắc ói nãy giờ.

“Vương Bảo An.” Giọng nói của anh chàng vừa rồi rất ấm áp.

“Hả.”

Châu Hân Hân thấy cô hơi ngây người liền lên tiếng:”Cậu quên rồi sao anh ấy là Lí Kiệt anh họ mình.”

Vương Bảo An cố gắng lục lại trong kí ức của mình quả thật có quen một người tên Lí Kiệt. Hơn nữa quan hệ cũng không tồi.

“A anh Lí Kiệt.”

Lí Kiệt xoa xoa đầu cô cười ôn nhu nói:”Nhận ra anh rồi sao?” Ánh mắt Lí Kiệt dừng lại ở một bên má phiến đỏ của cô:”Mặt của em?”

Châu Hân Hân liền biết chuyện tốt này do ai làm quay qua liếc đôi cẩu nam nữ.

“Em không sao. Chúng ta về thôi, đã rất lâu rồi em không gặp anh đó, anh về nước hồi nào vậy?”

“Vừa về sáng nay.”

“Hân Hân chúng ta về thôi.”

Hai người Hàn Thiên và Tần Uyển Nhi bị bọn họ xem như không khí mà ném qua một bên.

Ánh mắt của Hàn Thiên luôn dán chặt vào Lí Kiệt Không rõ vì sao anh lại cảm thấy rất khó chịu.

Cho đến khi chiếc xe Lamborghini Veneno rời đi, Hàn Thiên mới khôi phục lại tinh thần. Anh rút tay ra khỏi người Tần Uyển Nhi nói:”Uyển Nhi anh còn chút việc, em tự lái xe về đi.”

Tần Uyển Nhi còn chưa kịp nói thì anh đã lên xe rời đi mất. Cô ta dậm chân xuống đất cay nghiến mà nhìn theo.

Biệt thự Châu gia…

Châu Hân Hân quả là trăm công nghìn việc, vừa về đến nhà chưa được bao lâu lại phải lên công ty xử lí văn kiện, hợp đồng kí kết.

“Bảo An thật xin lỗi, tối về sẽ đưa cậu đi ăn mừng.” Châu Hân Hân áy náy nói.

Trong nhà ngoài người giúp việc ra thì chỉ có cô và Lí Kiệt.

Lí Kiệt lấy đá chườm lên vết thương trên mặt cô động tác rất nhẹ nhàng.

“Nghe nói hôm nay em đã thành công đem về bản hợp đồng cho công ty?”

“Ừm em cũng không ngờ lại thuận lợi đến vậy.”

“Tiêu tổng là một nhân vật bí ẩn lại rất khó tính vậy mà em lại thành công kí được hợp đồng với tập đoàn của anh ta, năng lực không tồi.”

“Haha đừng nói chuyện của em nữa, sao lần này anh lại về nước?”

“Lần này anh về là vì em.” Lí Kiệt trong mắt đầy ý cười.

“Haha anh đừng đùa như vậy.” Vương Bảo An cũng không nghĩ nhiều chỉ xem đây là một câu nói đùa bình thường.

Reng…reng…điện thoại của Lí Kiệt vang lên, vừa nhìn vào màn hình anh hơi nhíu mày nói:”Bảo An, anh có chuyện gấp cần phải xử lí.”

“Ừm, anh đi đi.”

Sau khi Lí Kiệt rời đi, Vương Bảo An thấy trong người hơi mệt nên đã lên phòng ngủ.

Cô mở mắt nhìn lên trần nhà suy tư. Cho đến ngày hôm nay hình như cô nhận ra bản thân đã không còn yêu anh nhiều như trước thậm trí đã nảy sinh sự chán ghét. Gạt bỏ tất cả ra khỏi đầu cô nhắm mắt lại rồi ngủ lúc nào không hay.

Hàn Thiên đã lái xe mấy vòng quanh thành phố nhưng vẫn chưa gỡ bỏ được sự rối bời trong lòng. Nhìn thấy cô vui vẻ nói cười bên người đàn ông khác lòng anh vô cùng khó chịu.

Kít….

Hàn Thiên lơ đãng chìm trong suy tư suýt chút nữa đã gây ra tai nạn. Cũng còn may là chưa đụng phải người ta nhưng vì phanh gấp nên đầu anh bị đập vào vô lăng chảy chút máu. Nhưng nhờ vậy mà đầu óc mới thanh tỉnh hơn một chút.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 8
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...