Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 20

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hàn Thiên lại tiếp tục tăng tốc nhanh nhất có thể, lòng nóng như lửa đốt.

“Vương Bảo An,…”

Con đường này khá vắng vẻ lại là buổi chiều tối ít người qua lại nên không một ai hay biết nơi đây vừa xảy ra một trận tai nạn khủng khiếp.

Từ phía xa xa, Hàn Thiên đã nhìn thấy một chiếc xe bị đụng đến méo mó. Tay anh nắm chặt lấy vô lăng. Càng đi lại gần càng cảm thấy chiếc xe này quen thuộc không thôi.

Tim anh bắt đầu đập điên cuồng.

“Không, không phải em ấy.”

Cho đến khi nhìn thấy rõ gương mặt quen thuộc kia tim anh dường như chết lặng.

Anh đạp cửa xe chạy xuống:”Bảo An, Bảo An.”

Người ngồi trong xe đã bất tỉnh căn bản không thể nghe được tiếng anh gọi. Chỉ có tiểu Mun liên miệng kêu, ánh mắt nó nhìn anh như đang cầu xin anh cứu chủ nhân nó.

“Bảo An, Bảo An.” Anh dùng tay không phá cửa, mặc kệ mảnh kính đâm, cứa rách tay anh cũng chẳng buồn để tâm. Có lẽ giờ phút này ở một nơi nào đó đã vô cùng đau đớn, cái đau như chết lặng.

Cửa xe bật ra, anh đau xót ôm lấy cô vào lòng.

“Bảo An, Bảo An em đừng dọa anh.”

Anh không dám đưa tay lên kiểm tra hơi thở của cô. Anh sợ, anh sợ sẽ mất đi người con gái này. Đến lúc đó anh không biết bản thân phải đối diện ra sao.

Anh không chậm trễ mà ôm cô đặt vào trong xe, Tiểu Mun cũng nhang chóng nhảy vào.

Anh lái xe nhanh nhất có thể, nơi đây cách bệnh viện khá xa. Cả người anh run không ngừng.

“Bảo An, tôi nói cho em biết nếu em không tỉnh lại thì cho dù em có làm ma tôi cũng trói buộc em lại với tôi.”

“Bảo An xin em đừng xảy ra chuyện gì mà.”

Chiếc xe vụt nhanh trong dòng người đông đúc. Rất nhanh đã tới được bệnh viện.

Anh ôm lấy cơ thể đầy máu của cô chạy vào.

“Bác sĩ, bác sĩ mau cứu em ấy. Bác sĩ.”

Ngay lập tức một đội ngũ y tá và bác sĩ vào việc đem cô chuyển vào phòng cấp cứu.

Hàn Thiên ngồi bên ngoài tay run run nhìn vào phòng cấp cứu:”Bảo An xin em xin em đừng xảy ra chuyện. Đừng bỏ lại tôi một mình.”

Trước nay anh không tin vào thần phật nhưng giờ khắc này anh không biết làm gì khác ngoài cầu khẩn họ ban phép màu giúp cô vượt qua.

Một phút cô nằm trong phòng cấp cứu cứ như một giờ một ngày một tháng anh ngồi ngoài này. Y tá khuyên anh nên đi băng bó lại vết thương nhưng dù nói cỡ nào anh cũng không rời đi chỉ ngồi nhìn chằn chằm vô phòng cấp cứu. Một Hàn Thiên kiêu ngạo trước nay chưa từng bày ra bộ dạng thê thảm trước mặt người khác giờ đây lại đang run sợ.

Bọn họ đều lắc đầu thở dài.

Sau ba tiếng đồng hồ cấp cứu cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.

Hàn Thiên lập tức chạy lại:”Bác sĩ em ấy sao rồi?”

Bác sĩ lau mồ hôi trên trán rồi nói”Tình hình bệnh nhân khá nguy cấp, mất máu quá nhiều cũng may là đưa đến kịp lúc. Nếu chậm lát nữa e là đã không cứu được.”

Hàn Thiên khẽ siết chặt tay:”Vậy em ấy sao rồi?”

“Tạm thời đã qua cơn nguy kịch người nhà yên tâm.”

Lòng anh lúc này mới nhẹ xuống được một chút dây thần kinh cũng dãn ra.

“Vì bị mất một lượng máu lớn cộng thêm việc đầu bị va chạm nên chúng tôi cũng không dám chắc được bao giờ cô ấy sẽ tỉnh lại.”

“Vậy phải làm sao?”

“Còn phải phụ thuộc vào khả năng tự hồi phục của cô ấy nữa. Được rồi anh cũng đừng quá lo chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà có thể vào để chăm sóc.”

“Ừm, cảm ơn bác sĩ.”

Một y tá lúc này cũng đi đến:”Anh theo tôi làm thủ tục nhập viện rồi trả viện phí. Sau đó băng bó lại vết thương.”

“Ừm.”

Nhìn người con gái nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, cả người toàn về vết thương, lòng anh đau xót vô cùng. Anh không dám tưởng tượng nếu bản thân đến chậm một lát thì sẽ xảy ra hậu quả gì.

Hàn Thiên ngồi bên giường nắm chặt lấy tay cô úp lên má mình:”Bảo An, em tỉnh lại nhìn tôi có được không?”

“Tại sao em lại không cẩn thận như vậy, tại sao…”

Nghĩ lại hiện trường vụ tai nạn khi nãy có điểm gì đó rất đáng ngờ. Khi nãy anh chỉ một lòng lo lắng cho cô mà quên mất. Anh lấy điện thoại gọi cho trợ lí Dương.

“Alo.”

“Hàn tổng.”

“Gọi cho Trí Anh và Cường Hào bảo bọn họ đi điều tra vụ tai nạn vừa xảy ra ở đường xx. Còn cậu giúp tôi mang một bộ đồ mới đến bệnh viện K.”

“Vâng.”

Anh nghi ngờ vụ tai nạn vừa rồi là do có kẻ cố ý gây ra.

“Bảo An tôi nhất định sẽ khiến kẻ làm hại em sống không bằng chết.”

Nửa tiếng sau, anh nhận được cuộc điện thoại của Trí Anh.

“Lão đại.”

“Sao rồi?”

“Vụ tai nạn này là có người cố ý.”

“Tra ra kẻ nào?”

“Đường này vắng vẻ không có camara nên không biết rõ kẻ kia là ai.”

Hàn Thiên siết chặt tay, tàn nhẫn nói:”Bất luận thế nào cũng phải tra ra kẻ đó.”

“Vâng.”

Một lúc sau anh lại nhận được cuộc điện thoại của trợ lí Dương:”Hàn tổng.”

“Chuyện cô Vương gặp tai nạn đã lan truyền ra ngoài rồi. Hiện Châu thị như rắn mất đầu rất xào xáo.”

“Ừm tôi biết rồi.”

Anh cúp điện thoại ánh mắt lóe lên tia độc ác:”Chuyện tốt này chắc chắn là do lũ cáo gì đó gây ra. Dám đụng vào người của Hàn Thiên này các người cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi?” Anh nắm chặt tay cô:”Bảo An em mau tỉnh dậy trả thù bọn chúng đi, em còn không tỉnh lại là coi như bọn chúng đã đạt được mục đích đó.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 20
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...