Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 125

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hàn Trí Minh bị cô chơi lại một vố đau điếng, nỗi tức giận dần chuyển qua ham muốn phải có được cô bằng mọi giá.

Còn về Tiêu Triết Hạn thì khỏi phải nói, anh ta có cơ hội làm việc với cô một lần tưởng đã có thể nắm được ưu nhược điểm của cô trong tay nhưng nào ngờ ăn phải trái đắng.

Chuyện tập đoàn của anh ta hợp tác rồi bôi nhọ, dìm đối tác xuống để chuộc lợi cũng đã bị lan truyền ra bên ngoài. Dù đã bỏ ra một số tiền vô cùng lớn để dìm tin tức xuống nhưng mức độ phủ sóng chỉ tăng mà không giảm.

Các đối tác cũng dần rút vốn, hủy hợp đồng. Cổ phiếu cũng bắt đầu rớt giá, tài chính bị ảnh hưởng nặng nề. Anh ta đang phải đau đầu ngồi nhìn tập đoàn lâm vào khủng hoảng mà không biết phải giải quyết thế nào. Cứ tiếp tục tình hình này chỉ e sẽ sớm phá sản.

“Anh nói xem chuyện này phải làm thế nào?” Tiêu Triết Hạn vò đầu bứt tai nói.

“Chẳng phải do cậu vô dụng? Để thua dưới tay một đứa con gái còn dám kêu ca?”

“Anh…”

Vương Bảo An tuy lần này thắng kiện nhưng trong lòng cũng chẳng vui nổi. Từ lúc nghe tin chiếc trực thăng kia phát nổ rồi rơi xuống rồi đến khi nhìn thấy thi thể kia là trái tim cô đã chết rồi. Cuộc sống này quá nhạt nhẽo, quá bất công với cô mà. Khó khăn lắm hạnh phúc mới trọn vẹn nhưng thật không ngờ lại quá ngắn ngủi. Những kí ức tươi đẹp vẫn còn nhưng người đã mất.

Lí do để cô tiếp tục sống là đứa trẻ còn chưa chào đời. Nó chính là niềm hy vọng duy nhất của cô.

Tối hôm đó, Châu Hân Hân cùng Lí Kiệt tới đón cô tới Châu gia mở tiệc chúc mừng. Cũng chẳng có mấy người, toàn những người thân quen như gia đình. Vương Bảo An khoác lên trên mình khuôn mặt với nụ cười đầy miễn cưỡng đến hết buổi tiệc.

Cô lấy lí do bản thân hơi mệt nên về trước. Lí Kiệt lấy xe chở cô nhưng cô từ chối. Không khí buổi đêm rất yên tĩnh, cô muốn tự về tiện thể đi dạo luôn.

Nhưng Hàn Mẫn Nhu lại một mực không chịu, cô bé đẩy tất cả mọi người vào trong tiếp tục bữa tiệc rồi lấy xe chở cô về.

“Để chị về một mình, em không yên tâm chút nào. Lên xe đi em đưa chị về.”

Đôi co một hồi cuối cùng Vương Bảo An cũng phải chịu thua, cô mở cửa lên xe nhìn ngắm bầu trời đêm qua cửa kính.

Chiếc xe chạy băng băng trên đường chẳng bao lâu đã rẽ vào con đường vào nhà cô.

“Mẫn Nhu còn một đoạn nữa là tới rồi. Chị muốn đi dạo một lát.”

Hàn Mẫn Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy chị về sớm nha.Tạm biệt.”

Đi dạo từng bước, từng bước trên con đường quen thuộc mà cô và anh đã từng cùng nhau tay trong tay. Trong lòng Vương Bảo An không tránh khỏi nặng nề. Cô hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trước.

Bỗng một con xe đen đi gần về phía cô. Nhảy xuống là ba bốn tên côn đồ to béo.

“Này cô em, đi đâu mà vội thế?”

Vương Bảo An nhíu mày xoay người lại: “Các anh muốn gì?”

“Muốn cô đi theo tôi.”

Vương Bảo An cười lạnh, cô đã sớm phát hiện ra có kẻ dõi theo phía sau. Và người phái bọn chúng đến khỏi cần đoán cũng biết là kẻ nào.

Một tên đi lại gần chỗ cô vừa kịp chạm vào tay cô đã bị cô lên gối đá thẳng vào hạ bộ. Hai cái tát xé tan sự im ắng của buổi đêm.

Tên kia cay nghiệt cúi xuống nhìn chiếc răng của mình dưới đất.

Bao nhiêu lâu nay cô theo sư phụ Mặc học võ quả là không thừa mà, hiệu quả rất cao.

“Con ranh này, mày…mày…” Bọn chúng đều ngỡ ngàng, một cô gái nhỏ bé yếu ớt lại có thể đánh gục một tên to béo. Xem ra đã quá chủ quan rồi.

Hai tên kia vừa định xông tới, Vương Bảo An cũng thủ thế sẵn. Bỗng một người toàn thân mặc đồ thể thao đen, đội mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt từ đâu xuất hiện. Nhanh như cắt anh ta đứng trước mặt hai tên kia, hai con dao kề sát cổ.

“Lại…lại thêm một thằng nữa. Mày…mày là thằng nào? Tại sao lại phá chuyện tốt của tụi tao?”

Không nhiều lời, một đường rạch xoẹt qua cổ, hai tên kia ngã khụy xuống đất, mắt trợn ngược.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả Vương Bảo An cũng không kịp phản ứng.

Người kia vừa xoay lại, hai con dao kia cũng rơi xuống đất tạo ra âm thanh leng keng.

Tên duy nhất còn sống trong ba tên run lên cầm cập liên tục lùi ra sau.

“Mày…mày đừng tới đây.”

“Đừng giết tao, tao có rất nhiều tiên đều có thể cho mày hết, đừng giết tao.”

Chỉ nghe thấy tiếng cười khe khẽ đầy mỉa mai của người kia, nhanh như cắt anh đã đứng trước mặt hắn. Nắm đấm siết chặt nện liên tiếp thẳng mặt hắn. Cả khuôn mặt đầy máu me, người kia dùng thân che khuất không để cô nhìn thấy.

Xong xuôi anh ta đứng dậy thoát bỏ chiếc khăn tay dính máu ném xuống.

Vẫn chưa rõ là thù hay bạn, Vương Bảo An vẫn đặt sự cảnh giác lên hàng đầu. Ngộ nhỡ anh ta quay qua đối phó với cô thì chẳng phải nguy to rồi sao? Người này ra tay tàn nhẫn như thế, cô đích thị là đấu không lại.

“Anh là ai? Có mục đích gì?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 125
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...