Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 134

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trái ngượi với hai người họ, Hàn Trí Minh như ở một thái cực khác. Anh ta càng cảm thấy kích thích và cuồng loạn.

Bỗng một âm thanh lớn vang lên, một viên đạn trúng vai trái của hắn. Tay cầm gậy sắt của Hàn Trí Minh buông thõng, máu bắt đầu tuôn ra. Chiếc gậy sắt rơi xuống nền đất tạo nên âm thanh lưng keng chói tai.

Hàn Trí Minh đau đớn ôm lấy miệng vết thương hướng đôi mắt căm phẫn nhìn về người nọ. Người kia mặc một bộ đồ thể thao đen càng làm tôn lên nước da trắng. Mặt đã bị che lại dưới lớp khẩu trang trắng, đầu đội mũ lưỡi trai. Đôi tay thong dài đang cầm súng chĩa thẳng vào đầu Hàn Trí Minh.

Đám thuộc hạ của hắn đồng loạt rút súng chĩa ngược lại phía anh.

Hàn Duệ im lặng đỡ Trình Nhất Hoan xuống: “Anh còn ổn không?”

“Chưa chết được.” Máu vẫn chảy, cứ tình hình này thì thật không ổn chút nào. Chỉ mong Trí Anh và Cường Hào sớm đem người tới.

“Mày là thằng nào?”

Hàn Thiên không định sẽ mở lời mà muốn trực tiếp nổ súng giết chết Hàn Trí Minh.

“Mày muốn giết tao? Vậy con nhỏ này sẽ chết ngay lập tức.” Hàn Trí Minh dè chừng lùi ra, sau một bước. Hắn đá chiếc điện thoại qua phía anh.

“Vậy sao?” Hàn Thiên cười lạnh. Khi nãy trước khi đến đây, anh đã tra ra nơi Hàn Mẫn Nhu bị nhốt và gửi địa chỉ qua cho Lí Kiệt. Chắc giờ này Lí Kiệt cũng đã tới nơi rồi.

“Giọng nói này…” Trong lúc còn đang nghi ngờ về giọng nói khi nãy thì Hàn Trí Minh nhận được cuộc gọi: “Mày nói cái gì? Có kẻ đột nhập? Con nhỏ đó được cứu rồi? Lũ vô dụng.” Hắn rít lên đầy tức giận: “Bằng mọi giá phải bắt chúng lại cho tao, nếu không đem mạng chó của chúng mày tới đây.”

Khi vừa cúp điện thoại cũng là lúc nó bị vỡ nát nằm lay lóc dưới sàn đất lạnh lẽo.

Nhận được tin Hàn Mẫn Nhu đã được cứu, gánh nặng đã được giảm xuống.

Hàn Duệ lợi dụng thời cơ này với tay lấy khẩu súng bắt chết ba tên thuộc hạ gần đó. Hàn Thiên cũng nhanh chóng xử gọn ba tên còn lại. Vài tên thuộc hạ phía dưới được căn dặn không được phép rời khỏi vị trí nên không một tên nào lên xem xét tình tình. Hơn nữa bọn chũng cũng chỉ nghĩ Hàn Trí Minh đang hành hạ kẻ kia.

Chỉ còn một mình Hàn Trí Minh đơn độc chống trả.

“Chúng mày…không được tới đây. Mày…mày…mày là Hàn Thiên?” Hàn Trí Minh cầm súng chỉ loạn xạ.

Hàn Thiên cũng không che giấu thân phận nữa, anh thoát bỏ lớp khẩu trang và chiếc mũ ném qua một bên.

“Quả nhiên là mày.”

“Tại sao mày chưa chết?”

“Mày còn sống thì tao sao có thể chết trước mày được?” Hàn Thiên nhướng mày nói.

“Hàn Duệ đưa cậu ấy đi trước đi.”

“Nhưng…”

“Đi đi, tên này đau sắp ngất đi rồi.” Hàn Thiên liếc mắt nhìn Trình Nhất Hoan đang cắn răng chịu đựng.

Trình Nhất Hoan dù đau vẫn cố mở mắt tính phản bác: “Cậu…”

Hàn Duệ lưỡng lự giây lát rồi quyết định đỡ Trình Nhất Hoan đứng dậy, choàng tay anh ta qua vai mình.

Dù sao Trình Nhất Hoan cũng vì đỡ thay anh một phát đạn vì vậy không thể để anh ta ở đây chờ chết.

“Anh hai, cẩn thận. Em sẽ quay lại ngay.”

“Ừm.”

Hàn Trí Minh giận run người: “Chúng mày không kẻ nào được phép rời khỏi đây.”

“Mày không có quyền quyết định nữa rồi.”

Hàn Duệ đỡ Trình Nhất Hoan xuống, giữa chừng bị đám thuộc hạ cản lại. Khẩu súng trên tay anh đã hết đạn. Hàn Duệ đành đặt anh ta dựa người vào bức tường phía sau rồi một mình xông vào đánh tay đôi với bọn chúng.

Chừng khoảng năm phút sau tất cả đều nằm rạp dưới chân anh.

Hàn Duệ quay lại đỡ Trình Nhất Hoan.

“Không sao chứ?” Trình Nhất Hoan đưa tay lau vệt máu trên khóe môi anh.

“Tôi không sao, anh vẫn ổn chứ? Chúng ta đi thôi.”

Phía bên trên Hàn Thiên vẫn đang đối đầu trực diện với Hàn Trí Minh. Kẻ thù không đội trời chung đang ở ngay trước mắt, một tia sát khí lạnh lẽo bao trùm.

“Hàn Thiên, cho dù hôm nay tao phải chết cũng phải kéo theo mày. Từ nhỏ tới lớn cái gì mày cũng giành với tao. Đến cả người tao thương, em ấy cũng chỉ hướng về mày. Chính mày đã đẩy em ấy ra thế mạng.”

“Vậy kết thúc ở đây đi.” Hàn Thiên cũng không muốn tiếp tục đôi co với hắn, lúc anh đi còn chưa xin phép cô. Anh phải nhanh chóng kết thúc còn trở về chăm vợ

Ngón tay đã đặt trên cò súng, đột nhiên anh có cảm giác còn có người đứng phía sau. Một khẩu súng được hướng thẳng vào đầu anh.

“Hàn Thiên hôm nay mày thua rồi.”

“Anh trai tôi là vì anh mà chết, tôi không thể không trả thù.”1

“Trương Hùng?”

Người kia từ từ di chuyển đứng trước mặt anh.

“Cậu…”

Trong ánh mắt Trương Hùng chứa đầy hận thù, căm phẫn.

Hàn Trí Minh ở một bên cười phá lên.

“Hàn Thiên mày không ngờ chứ gì? Thật kích thích, thật kích thích.”

“Mới đầu tao còn tưởng tiểu tử này đặt điều lừa tao, thật không ngờ lại dụ được mày lộ diện. Mày tưởng kế hoạch của tao chỉ có thế thôi sao? Hàn Thiên mày quá xem thường tao rồi.”

“Lần trước mày may mắn thoát chết nhưng làn này thì đừng mơ.”

Hàn Trí Minh giơ chiếc điện thoại ra phía trước, bên trong hiện lên hình ảnh Lí Kiệt, Châu Hân Hân, Hàn Mẫn Nhu đang bị giam lại trong một căn phòng bị đặt bom. Thì ra tất cả là một cái bẫy được giăng sẵn đợi anh nhảy vào.

Chuyển cảnh hình ảnh Vương Bảo An đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, không thấy Trí Anh đâu cả.

“Không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì bỏ súng xuống.”

Cạch…Khẩu súng trên tay anh bị ném qua một bên. Tên này lại dám lấy cô ra để uy hiếp anh.

“Haha Hàn Thiên cuối cùng mày cũng chỉ là kẻ thua cuộc.”

“Trương Hùng, nổ súng đi. Nhưng nhớ phần đầu để đến cuối cùng.”

Đoàng…

Một phát súng lập tức trúng bụng trái của anh, Hàn Thiên ôm miệng vết thương đầy đau đớn.

“Tốt…tốt lắm. Mau tiếp tục.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 134
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...