Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 119

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày hôm sau, Hàn gia vô cùng đông đúc kẻ ra người vào. Các đối tác đến thắp cho anh một nén hương rồi chia buồn cùng gia đình. Nhưng chẳng có mấy kẻ là thật lòng, hầu hết đều lén lút mở tiệc linh đình. Hàn Thiên đã chết, Hàn gia cũng coi như mất đi một cánh tay phải.Trên thương trường cũng bớt đi một đối thủ đáng gờm.

Từ nay mọi gáng nặng đều đổ dồn lên vai Hàn Duệ, sau chuyện này anh cũng cứng cỏi lên hẳn.

Vương Bảo An khi tỉnh lại liền rút kim truyền nước, bắt xe về lại Hàn gia. Bộ dạng chật vật vô cùng. Sắc mặt cô nhợt nhạt, hai mắt sưng húp, đau rát.

Châu Hân Hân vừa ra ngoài mua chút cháo, khi quay lại thấy giường trống trơn thì liền hoảng loạn đi tìm.

“Cậu ấy…phải rồi Hàn gia, chắc chắn cậu ấy sẽ tới đó.”

Một lẵng hoa đỏ rực được gửi đến, bên trên viết dòng chữ: chia buồn đám tang Hàn Thiên.

Chẳng cần đoán cũng biết chuyện này là do ai làm. Vương Bảo An tức đến run người đem lẵng hoa ném xuống đất. Hàn Duệ cắn răng quát: “Đem kẻ vừa đem lẵng hoa tới đây.”

Nhưng vừa quay đi quay lại kẻ kia đã biến mất không chút dấu vết, đám tang lại đông người nên tìm ra rất khó.

Lo liệu tang lễ xong xuôi, Hàn Duệ buộc phải theo ba mẹ về lại trụ sở.

Giờ phút này Hàn Trí Minh đang rất vui sướng, mở tiệc đãi khách. Hắn lợi dụng thời cơ này để đánh vào trụ sở chính.Thật bỉ ổi.

Sau ngày hôm đó, Vương Bảo An như biến thành một con người khác rất lạnh lùng và vô cảm. Cô viết đơn xin từ chức ở Châu thị, cô muốn bảo vệ cho tốt tập đoàn mà Hàn Thiên gầy dựng. Cô cũng không biết bản thân còn đủ sức chống đỡ trong bao lâu, đến khi nào nhưng bằng mọi giá phải làm cho bằng được.

Mới đầu cổ đông trong tập đoàn đều lộ rõ thái độ không phục khi cô ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Nhưng nhờ sức ép của Hàn Khải nên tất cả đều không dám hé răng nửa lời.

Chịu áp lực từ đủ mọi phía nhưng cô không cho phép bản thân gục ngã. Những lúc quá mệt mỏi lại lái xe đến mộ của anh.

Hôm nay cũng vậy, là đêm ba mươi. Trong khi tất cả mọi người đều mang tâm trạng vui vẻ háo hức chào đón năm mới thì Vương Bảo An lại trái ngược hoàn toàn. Nỗi tủi thân, uất ức, cô đơn lạnh lẽo bủa vây, hạnh phúc quá ngắn ngủi như đóa hoa vừa chớm nở đã tàn.

“Hàn Thiên, em mệt quá. Anh nói xem chỉ còn lại một mình em, em biết phải chống đỡ thế nào?”

“Anh ác lắm, lại bỏ em lại một mình thì thôi đi.” Cô đưa tay sờ bụng: “Còn bỏ lại con chúng ta, để nó thành đứa trẻ không có cha. Anh thật tàn nhẫn.” Ngày hôm đó khi cầm kết quả khám trên tay cô chua xót đến nhường nào. Nước mắt không kìm được lại rơi xuống.

Châu Hân Hân thấy bạn mình như vậy thì kìm lòng không đặng, sợ cô nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột hại thân nên thường xuyên tới thăm cô, lựa lời an ủi.

Cả căn nhà nhỏ đã từng đầy ắp tiếng cười, nhìn đâu cũng thấy những kỉ niệm đẹp. Bóng hình anh dường như vẫn ở đó. Cô nhìn vào một khoảng không cười ngây ngốc, nước mắt cũng trượt dài trên gò má.

Vì chỉ mới mang thai nên hằng ngày cô vẫn tới chỗ sư phụ Mặc học võ. Không có anh, cô phải tự biết cách bảo vệ bản thân, bảo vệ đứa trẻ chưa chào đời.

Một tuần sau đó, nhân viên cũng đi làm trở lại. Ai cũng ngỡ ngàng vì vụ việc vừa rồi và phải chấp nhận một người sếp mới.

Một bản hợp đồng được gửi tới, người bên kia hẹn gặp mặt.

Cô xách túi xách rồi lái xe đến địa điểm hẹn.

“Cô Vương tới thật đúng giờ.” Hàn Trí Minh khóe miệng khẽ cong lên nói.

Anh ta đã bí mật bay trở về nước, mục đích lần này là tập đoàn của Hàn thị. Thời cơ lúc này là thích hợp nhất để anh ta thâu tóm nó.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Vương tổng.” Tiêu Triết Hạn cũng đã tới.

Vương Bảo An cười nhạt đáp: “Tiêu tổng rất vui gặp lại, còn đây chắc là Hàn tổng nhỉ.” Cô liếc ánh mắt sắc sảo qua Hàn Trí Minh. Vụ trực thăng phát nổ rất không bình thường nên cô đã tự mình đi điều tra. Manh mối không nhiều nhưng đủ để khẳng định có liên quan đến hai người này. Vì vậy cô mới quyết định gặp mặt.

“Cô ngồi đi.”

Tiêu Triết Hạn đẩy một sấp tài liệu về phía cô.

“Bên chúng tôi đang có một dự án lớn muốn hợp tác với Hàn thị, cô xem qua đi.”

Vương Bảo An đọc lướt một lượt, quá hoàn hảo đi. Nhưng phàm là thứ gì càng hoàn hảo một cách tuyệt đối thì lại càng bất thường.

“Bản hợp đồng này rất ổn thỏa, Tiêu tổng và Hàn tổng có phiền khi tôi đem về nhà xem xét và suy nghĩ kĩ không?”

“Cô cứ tự nhiên, sau khi quyết định thì gọi cho tôi.”

Hàn Trí Minh lấy ra một tấm thẻ nhỏ đẩy ra cho cô.

“Được,vậy tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

“Tôi rất mong chờ vào quyết định của cô, Vương tổng.”

Vương Bảo An cầm theo tập tài liệu, lưng xoay về phía hai người họ, khéo miệng khẽ nhếch lên: “Sẽ sớm có câu trả lời, tôi sẽ không để Hàn tổng chờ lâu.”

Hàn Trí Minh nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô: “Người phụ nữ của tên này bản lĩnh cũng không tồi. Kiểu người như cô ta rất hợp gu của tôi.”

Tiêu Triết Hạn buông lời trêu chọc: “Bông hồng này quá gai góc, anh cẩn thận đừng để bị thương.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...