Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 42

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Nhưng…”

“Cậu cứ đến đấy trước kéo dài thời gian, người của tôi sẽ đến sau. Bằng mọi giá phải lấy được những chứng cứ kia. Nếu không cả tôi và cậu cùng đừng mơ sẽ thoát được.” Trần Tuấn Hải nhàn nhạt hút điếu thuốc.

“Được. Vậy tôi sẽ tìm cách kéo dài thời gian.”

Minh Diệu chỉnh trang lại quần áo rồi lái xe đến địa điểm kia.

Tại quán bar Hải Huyệt, trước cửa có ba bốn tên vệ sĩ to con đứng hai bên.

Minh Diệu đắn đo một lúc rồi mới quyết định đi vào.

“Xin hỏi ngài là Minh tổng?”

“Là tôi.”

Minh Diệu là một tên sợ chết, nãy giờ hắn cố lắm mới có thể đứng vững.

“Vậy ngài đi theo tôi, nhị thiếu đang đợi ngài.”

“Được.”

Tên vệ sĩ có vết sẹo ở đuôi mắt nhìn rất dữ tợn, hắn dẫn Minh Diệu đi vào trong.

Cốc…cốc…cốc…

“Nhị thiếu người đã đến rồi.”

Hàn Duệ ngồi vắt chân, lưng ngả ra sau ghế, tay cầm ly rượu lắc lắc:”Vào đi.”

Minh Diệu bị đẩy vào trong, cửa cũng lập tức bị khóa lại. Phía bên kia đích thị là có một người đang ngồi nhưng qua ánh đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy loạn cả mắt, hắn căn bản chẳng nhìn rõ người kia là ai.

“Minh tổng đã đến rồi, vậy ngồi đi.”

“Cậu là người gửi file kia cho tôi?”

Hàn Duệ vẫn đang nghịch nghịch ly rượu:”Không sai.”

Qua giọng nói Minh Diệu đoán người kia chỉ là một cậu thiếu niên mới lớn, có lẽ đang cần tiền để ăn chơi nên mới nghĩ ra cách này để tống tiền hắn. Còn việc làm sao có thể lấy được những chứng cứ kia thì hắn nghĩ thế nào cũng không ra.

“Cậu muốn gì? Tiền? Cho tôi một con số tôi sẽ chuyển qua cho cậu.” Minh Diệu rất nôn nóng hắn chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi này nên trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Hàn Duệ nhấp nhấp ly rượu:”Minh tổng xem ra có rất nhiều tiền? Muốn mua lại bằng chứng phạm pháp của ông trong tay tôi?”

“Không sai.”

“Ồ.”

Minh Diệu chỉ nghe thấy âm thanh đổ vỡ vang lên bên tai.

Cheng…

Tiếp theo đó là một giọng nói lạnh lùng khiến hắn lạnh cả sống lưng cất lên:”Nhưng cái tôi muốn lại là mạng. Vậy Minh tổng tính sao đây?”

Minh Diệu rợn hết cả người, hắn sợ đến đứng không vững:”Cậu…cậu nói vậy là có ý gì?”

“Ý gì? ha. Tôi thấy Minh tổng ông ăn no không có việc làm nghĩ đủ mọi cách để hại người. Nhưng lần này xem ra ông đã động đến nhầm người rồi.”

Hàn Duệ hơi phất phất tay ngay sau đó có một tên bị đẩy vào. Cánh cửa lại một lần nữa bị đóng lại.

Tên kia bị đánh đến máu me đầy mặt, phải cố gắng lắm mới gượng dậy nổi. Minh Diệu vừa nhìn là đã nhận ra ngay, tên này chẳng phải kẻ mà con nhỏ Trần Phương đã giới thiệu cho hắn sao?

Tên kia bò gần lại chỗ Hàn Duệ liên tục dập đầu:”Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, ngài tha cho tôi có được không?” Nói xong quay qua chỉ tay vào mặt Minh Diệu nói:”Là hắn, chính là hắn sai tôi đi bắt người tên là Vương Bảo An. Vì hắn bỏ ra một số tiền rất lớn nên tôi mới nhất thời nông nổi. Ngài, ngài tha cho tôi đi.”

Minh Diệu sợ đến lắp ba lắp bắp:”Nói…nói láo, không liên quan gì đến tôi.”

“Ngài chính là hắn. Tôi không dám nói dối ngài mà.”

Minh Diệu thầm cầu mong người của lão già Trần Tuấn Hải sẽ đến nhanh một chút nếu không cái mạng của hắn ta e là không giữ được nữa rồi.

Hàn Duệ phóng cây dao ngắn xoẹt qua mặt Minh Diệu rồi trúng vào tường. Minh Diệu lập tức im bặt, người run lên cầm cập.

“Có liên quan đến Minh tổng không?”

Minh Diệu có thể cảm nhận được vài phần sát ý trong lời nói vừa rồi”Cậu…cậu…chuyện…chuyện này, tôi cũng là do bị ép.”

“Ồ là bị ép? Còn kẻ nào đứng đằng sau?” Tên vệ sĩ bên cạnh rót ly rượu khác rồi đưa qua cho anh.

Minh Diệu cắn chặt răng nửa lời cũng không nói, cái quan trọng đối với hắn hiện tại là phải nghĩ ra cách kéo dài thời gian.

Hàn Duệ làm sao không nhận ra:”Minh tổng ông đừng đợi làm gì vô ích thôi.”

Minh Diệu trợn tròn mắt nhìn về phía Hàn Duệ, làm sao cậu ta lại biết hắn đang chờ người?

Hàn Duệ cười lạnh:”Ông là đang đợi lão già Trần Tuấn Hải? Hahaha Minh tổng ơi là Minh tổng ông làm việc với lão ta bao nhiêu lâu nay còn không đoán ra sao?”

“Cậu có ý gì?”

“Ông cuối cùng cũng chỉ là kẻ chết thay.”

“Không…tôi không tin. Tôi với lão chung thuyền lão ta sẽ không làm vậy.”

Hàn Duệ chính là giỏi về cái này, trực tiếp đánh thẳng vào tâm lí đối phương:”Vậy tại sao đến giờ người của lão ta vẫn chưa tới?”

“Chuyện này…”

Hàn Duệ ném điện thoại qua cho hắn:”Thử là biết liền.”

Minh Diệu như con ch* bò lại nhặt chiếc điện thoại.

Tút…tút…tút…

“Alo Trần tổng là tôi.”

Đầu dây bên kia nhàn nhạt đáp:”Sao rồi? Đã ổn thỏa chưa?”

“Người của ông tại sao đến giờ chưa tới.”

Trần Tuấn Hải giả bộ nói:”Cái gì chưa tới sao?”

Lão ta đã sớm lên kế hoạch để đổ mọi tội lên đầu Minh Diệu nên căn bản lão chẳng phải cho người tới làm gì.

“Người của ông có phải sên không thế?” Minh Diệu cáu gắt quát thẳng vào điện thoại:”Trần tổng ông cũng nên nhớ nếu chúng ta chung một thuyền. Nếu tôi xảy ra chuyện vậy ông cũng đừng mong sẽ thoát tội.”

“Cậu đang đe dọa tôi?” Sắc mặt Trần Tuấn Hải liền trở nên u ám.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 42
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...