Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 9

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khi Vương Bảo An tỉnh dậy đã là xế chiều. Vừa hay nhận được cuộc điện thoại của Châu Hân Hân.

“Alo, là mình.”

“Bảo An cậu chuẩn bị chút nữa chúng ta đi ăn mừng.”

“Được, cậu gửi địa chỉ cho mình.”

Ting~ nhà hàng Swet.

Vương Bảo An lựa một bộ đồ thoải mái mặc vào rồi lái xe đến đó.

Cô cứ nghĩ chỉ có mấy người thân quen cùng nhau ăn một bữa vui vẻ là được. Thật không ngờ, Châu Hân Hân lại gọi tất cả nhân viên cùng đến đó.

Vừa thấy cô mọi người liền trở nên ồn ào:”Nhân vật chính của chúng ta tới rồi.”

“Bảo An cô giỏi thật đó, sao cô lấy được dự án trong tay Tiêu tổng đó vậy?”

“Lại còn đá văng Tần thị nữa. Thật ngưỡng mộ.”

“Chia sẻ chút kinh nghiệm cho tụi này đi.”

Mọi người xung quanh mỗi người một câu xoay cô vòng vòng chẳng biết nên trả lời thế nào. Cũng may còn có Châu Hân Hân đứng ra giải vây.

“Được rồi mọi người đừng ồn nữa. Lần này dự án này thành công tốt đẹp công lớn nhất là của cô Vương đây, mọi người cũng góp công không nhỏ.”

“Nhân đây tôi cũng có một tin cần phải thông báo. Vị trí giám đốc đã bị bỏ trống từ lâu kể từ ngày mai Vương Bảo An sẽ đảm nhiệm chức vụ này.”

Vương Bảo An nhất thời chưa phản ứng kịp quay sang nhìn Châu Hân Hân.

Châu Hân Hân nâng ly rượu nhìn cô cười:”Hôm nay chuyện vui nhân đôi giám đốc Vương chúc mừng cô.”

Mọi người xung quanh cũng nhốn nháo theo:”Chúc mừng giám đốc Vương.”

Châu Hân Hân nâng ly lên cao nói:”Hôm nay mọi ngươi cứ chơi cứ xõa tất cả tính cho tôi. Ngoài ra cuối tháng tăng 20% lương.”

Xung quanh được một phen huyên náo:”Châu tổng anh minh.”

“Châu tổng thật hào phóng.”

Cạch…Lí Kiệt lúc này mới đến.

“Tôi không đến trễ chứ?”

“Vừa kịp lúc, chúng ta nhập tiệc thôi.”

“Nâng ly chúc mừng giám đốc Vương.”

Cạch…

“Cạn nào.”

Vương Bảo An bị đám nhân viên quây lại chuốc rượu. Cũng may tửu lượng cô khá tốt hơn nữa phần lớn chỉ nhấp môi nên vẫn còn giữ được tỉnh táo. Còn vị nữ tổng tài kia thì…

Kết thúc tiệc rượu thì đã quá khuya, mọi người hôm nay được phen quậy phá linh đình ai nấy đều say mềm. Người nằm gục trên bàn, kẻ lại điên cuồng ca hát. Loạn không còn gì để nói, Vương Bảo An chỉ biết bật cười mà lắc đầu.

“Hân Hân, chúng ta về thôi.”

“Hân Hân.” Vị nữ tổng tài này tửu lượng vốn không cao nên đã say đến chẳng biết trời chăng gì nữa rồi.

Lí Kiệt đi qua giúp cô đỡ lấy Châu Hân Hân.

“Anh Lí Kiệt giúp em đưa cậu ấy về.”

“Em không về sao?”

“Mọi người ở đây…ài em giải quyết xong sẽ về.”

“Ừm, nhớ chú ý an toàn. Anh đưa Hân Hân về trước.”

Đám nhân viên này sợ quậy chưa đủ loạn bắt đầu hô hào nhau đi hát karaoke.

“Nào mọi người lâu lắm rồi chúng ta chưa được chơi vui như vậy. Đi chúng ta quyết chơi thâu đêm.”

“Thâu đêm.”

Vương Bảo an lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.

“Mọi người không định đi làm nữa sao?” Chỉ có điều giọng cô đã bị đám nhân viên kia triệt để át đi.

Haizzz cô lấy di động của từng người đang nằm gục trên bàn gọi người thân đến đưa họ về. Rồi nhanh chống cầm túi chạy theo đám người kia. Họ đều đã uống rất nhiều nếu để họ tham gia giao thông chỉ e sáng mai thời sự sẽ đưa tin một đám người điên trốn trại tham gia giao thông gây tai nạn khắp nơi. Lúc đó hậu quả sẽ khó mà lường được.

Cũng may quán karaoke ở cách nhà hàng này không xa, đi một đoạn là tới nên không cần dùng đến xe.

Vừa ca vừa hát vừa nhảy vừa làm loạn đến tận 3 giờ sáng. Cả đám nhân viên này mới nằm la liệt ra đất mà ngủ.

Cô lại phải lấy di động của từng người họi cho gia đình họ, số ít là người từ quê lên không có người thân. Vương Bảo An đành nhờ nhân viên quán đưa họ về tạm khách sạn.

Xong xuôi mọi việc đã hơn ba giờ…

Vương Bảo An trong người có chút hơi men cộng thêm phải giải quyết một mớ rắc rối nên vô cùng mệt. Cô không lái xe về nữa mà bắt taxi về.

Nhưng đã quá khuya, đợi mãi chẳng có chiếc taxi nào đi ngang qua Vương Bảo An đành đi bộ trên còn đường dài.

Gió thổi vào người có hơi lạnh. Đang đi thì cô nghe thấy từ chiếc hộp nhỏ bên đường phát ra âm thanh meo meo.

Cô tò mò đi lại mở chiếc hộp ra là một con mèo nhỏ màu trắng đen. Hình như bị chủ bỏ rơi nên đói mấy ngày rồi, cả người còi cọc yếu ớt

Vương Bảo An bế nó ra vuốt ve.

“Mày cũng bị bỏ rơi sao?”

Con mèo dụi dụi vào người Vương Bảo An để tìm hơi ấm. Cô trực tiếp ôm nó lên bọc vào trong người.

Meo…meo

Con mèo này thật đáng thương giống như Vương Bảo An cô vậy đều là bị bỏ rơi rất cô đơn rất lạnh lẽo.

Cô ghé vào cửa hàng tiện lợi bên đường mua cho nó chút sữa rồi hâm nóng lại bằng lò vi sóng tiện thể mua một ít thịt nguội rồi đem ra ngoài cho nó.

Mèo con ăn ngẫu nghiến có lẽ đã mấy ngày rồi không được ăn.

“Meo…meo…meo…”

Ăn xong nó dụi dụi vào người Vương Bảo An mà kêu.

Cô đi một bước mèo nhỏ theo cô một bước, Vương Bảo An rất muốn nhận nuôi nó nhưng…cô không có nhà. Hiện tại cô cũng chỉ là đi ở nhờ nhà người ta nếu tùy tiện mang thêm một động vật nhỏ về chỉ e là không được hợp lí cho lắm.

“Mèo con ta rất muốn nhận nuôi ngươi nhưng…haizzz vẫn là thôi đi.”

Cô đứng dậy rời đi mèo nhỏ kia lại bám theo sát gót luôn miệng kêu meo meo. Vương Bảo An làm sao có thể không động tâm cơ chứ? Suy nghĩ một hồi vẫn là ngồi xuống ôm nó về nhà.

Ngày mai cô sẽ nghĩ cách thương lượng với Châu Hân Hân để dọn ra ngoài sau. Hiện giờ cuộc sống đã được ổn định rất tốt cô cũng không thể ở lì nhà người ta mãi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Buông bỏ…
Chương 3
Chương 3: “Bảo An cậu tỉnh lại đi.”
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69
Chương 70
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 76
Chương 77
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Chương 81
Chương 81: Lí Kiệt gặp nguy
Chương 82
Chương 82
Chương 83
Chương 83
Chương 84
Chương 84: Đâu mới là sự thật
Chương 85
Chương 85: Đâu mới là sự thật (2)
Chương 86
Chương 86: “Em tin anh.”
Chương 87
Chương 87: Làm lành
Chương 88
Chương 88: Tần Uyển Nhi
Chương 89
Chương 89: Hợp tác
Chương 90
Chương 90: Sóng gió (1)
Chương 91
Chương 91: Sóng gió(2)
Chương 92
Chương 92: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (1)
Chương 93
Chương 93: Tần Uyển Nhi đã đến lúc gặp báo ứng (2)
Chương 94
Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Chương 95
Chương 95: Mắc bẫy
Chương 96
Chương 96: Hàn Trí Minh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: “Cảm ơn đã không lừa em.”
Chương 99
Chương 99: Tiểu Hoàng
Chương 100
Chương 100: Bị theo dõi
Chương 101
Chương 101: “Lại là anh ta.”
Chương 102
Chương 102: Yêu xa
Chương 103
Chương 103: Hàn tổng đào hoa
Chương 104
Chương 104: Bài tập đầu tiên
Chương 105
Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Chương 106
Chương 106: Lộ diện
Chương 107
Chương 107: Chạm mặt
Chương 108
Chương 108: Chạm mặt(2)
Chương 109
Chương 109: Chiếc xe bị nổ
Chương 110
Chương 110: Gặp mặt
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 112
Chương 113
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Chương 114
Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Chương 115
Chương 115
Chương 116
Chương 116: Ngày giáp tết
Chương 117
Chương 117: Hàn Thiên…
Chương 118
Chương 118: Có thai
Chương 119
Chương 119: Tang lễ
Chương 120
Chương 120: Bản hợp đồng
Chương 121
Chương 121: Kể lại…
Chương 122
Chương 122: Ai là kẻ thăng?
Chương 123
Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Chương 124
Chương 124: Kẻ thắng là ai?
Chương 125
Chương 125: Kẻ bí ẩn
Chương 126
Chương 126: Bí mật được bật mí
Chương 127
Chương 127
Chương 128
Chương 128: Sự thật
Chương 129
Chương 129: Sự thật(2)
Chương 130
Chương 130: Kế hoạch
Chương 131
Chương 131: “anh sắp được làm bố rồi.”
Chương 132
Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
Chương 133
Chương 133: Trận chiến cuối cùng(2): “tôi nguyện chết vì cậu”
Chương 134
Chương 134: Trận chiến cuối cùng (3)
Chương 135
Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Chương 136
Chương 136: Về đúng quỹ đạo
Chương 137
Chương 137: Thiệp mừng
Chương 138
Chương 138: Chính hoàn văn

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 9
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...