Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Tài Khí Phi

Chương 109

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lí Nghị nhìn cửa thông đạo khép lại, ánh mắt có chút mê ly, hắn đứng ở đó, trong lòng lẳng

lặng nhớ tới chuyện mình đã làm. Lúc hắn nghĩ đến chuyện hôm nay, lúc

khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, bên ngoài vang lên tiếng bước chân

ồn ào.

Nghe thế, khóe miệng của Lí Nghị lộ ra vẻ thoải mái.

Bên ngoài càng ngày càng nhiều tiếng bước chân truyền đến, trong phút chốc

hắn thấy được ánh mắt những người đi theo Hứa vương lộ vẻ nghi hoặc và

khủng hoảng. Nhìn biểu tình của họ, khóe miệng Lí Nghị càng cong lên.

Trong lòng nghĩ, xem ra hôm nay người chôn cùng hắn không phải ít.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến một thanh âm trầm thấm ôn nhuận:“Lí

Nghị, đưa tay chịu trói đi, như vậy bản cung sẽ cầu tình với phụ hoàng,

giữ lại thi thể cho ngươi.”

Lí Nghị không động đậy, vẫn đứng đó như cũ, trong mắt không nhìn ra thần sắc gì.

Những người đi theo Hứa vương có chút khó xử, bây giờ Hứa vương không ở đây,

bọn họ rất khó lựa chọn a. Nhưng lúc này tình huống lại cực kỳ khẩn

trương, ngôi miếu đổ nát đã bị người của Sở Thụy Phong bao vậy, không có một khe hở.

Sở Thụy Phong khoanh tay đứng bên

ngoài, nhìn thấy người ở bên trong không có phản ứng, trong mắt có chút

không vui. Nhưng bây giờ hắn cũng không có hành động gì khác, trong lòng hắn tự hỏi chuyện đã xảy ra bên trong. Người của hắn xác định thấy Hứa

vương, hai cha con Lí Nghị đi vào, lại khẳng định chưa bước ra. Vậy, vì

sao bây giờ hắn đứng ở bên ngoài cũng không có ai đi ra? Đây không hợp

với phong cách của Hứa vương a, Hứa vương tuy rằng giả dối, nhưng ở tình huống này, chắc chắn sẽ phô trương thân phận. Nếu không, nếu Hứa vương

không nói lời nào, không phản kháng, cho hắn giết thoải mái. Người khác

thì không nói gì. Nhưng mọi việc sao lại đơn giản như vậy.

Như vậy chính xác là Hứa vương không có ở trong, mà lại không ai nhìn thấy

hắn đi ra. Chẳng lẽ, dưới ngôi miếu này có thông đạo gì đó. Mà Hứa vương đã rời khỏi trước. Nghĩ đến đây, vừa rồi không có ai đáp lại, trong đó

có phải là không còn một ai rồi hay không. Nhưng có lẽ đây là kế sách

của Hứa vương, đặt bẫy bên trong, sau đó dụ hắn vào.

Sau khi phân tích tình hình một phen, lại mở miệng. Bây giờ thanh âm không còn ôn nhuận, mà là lạnh như băng.

“Nếu không ai trả lời, bản cung sẽ bắn tên.”

Người ở bên trong cả kinh, thái tử sẽ bắn tên thật. Vậy thì bọn họ chắc chắc

không thoát khỏi cái chết. Nhất thời mọi người đều nhìn về phía Lí Nghị, phát hiện hắn lại đang nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng tức giận, nhưng

không thể nói gì hắn. Khi Sở Thụy Phong dứt lời, bọn họ cũng nghe thanh

âm kéo cung bên ngoài, nhất thời một đám đều mang sắc mặt nghiêm túc.

Cuối cùng một thủ lĩnh đứng lên ra lệnh bắn tên.

“Khoan.”

Sở Thụy Phong đứng bên ngoài mới chỉ ra lệnh được một nữa lại bị cắt

ngang. Nghe thế, Sở Thụy Phong nhướng mày, thì ra bên trong có người a.

Vì thế hắn ra lệnh hạ tiễn, chế giễu:“Thì ra bên trong có người a, bản

cung còn tưởng rằng không có ai? Hứa vương không có ở đây sao? Bản cung

đến đây, Hứa vương cũng không chịu đi ra sao?”

Vẫn là người vừa lên tiếng lúc nãy nói.

“Vương gia không ở đây, chúng tôi chỉ phụng mệnh trông coi ở đây mà thôi. Khi

Hứa vương đến, nếu Thái tử có việc, hãy trở về đợi vương gia. Chờ vương

gia đến, thuộc hạ chắc chắn sẽ bẩm báo là có Thái tử đến.”

Nghe nói như thế, khóe miệng Sở Thụy Phong cũng cong lên. Xem ra Hứa vương

còn ở bên trong hoặc là dưới đất, mà bây giờ bọn họ lại đang tranh thủ

thời gian. Xem ra ngôi miếu này không bình thường a. Như vậy, hắn lại

càng muốn ở lại xem ngôi miếu này cổ quái ra sao. Vì thế, hắn ôn nhuận

nói:“Hết cách rồi, nếu Hứa vương sắp đến. Như vậy bản cung sẽ chờ ở đây, miễn cho Hứa vương chạy thoát.”

Sở Thụy Phong trong nói xong, người ở bên trong đều mang sắc mặt không tốt. Bất quá, ngay

từ đầu bọn họ cũng biết Thái tử không dễ dàng rời đi. Lúc này, bọn họ

cũng chỉ là cấp dưới, cũng không thể ra lệnh cho Thái tử. Hơn nữa, cũng

không nên nhiều lời.

Sở Thụy Phong thấy bên trong im lặng, trong lòng nghĩ bên trong chắc chỉ để lại một ít thuộc hạ. Cho

nên trong đó như rắn mất đầu, chắc là không có bày ra cái bẫy nào. Vì

thế, Sở Thụy Phong đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Lập

tức, thống lĩnh thị vệ kia hiểu ý, liền mang theo một tiểu đội, chậm rãi đi vào. Hơn nữa quá trình cũng rất thuận lợi, không có mai phục. Thống

lĩnh thị vệ nhanh chóng đi vào bên trong. Bọn họ nhìn thấy tình huống

bên trong thì vô cùng sửng sốt.

Lí Nghị bị cướp

ngục, lúc này đang thảnh thơi nhắm mắt dưỡng thần, mang bộ dáng không

liên quan đến mình. Mà những người khác lại mang bộ dáng khẩn trương

nhìn ra phía cửa.

Mà người ở bên trong nhìn thấy vị

thị vệ kia đi vào, không khỏi sửng sốt. Bọn họ nghĩ đến thái tử phải

xông vào trực tiếp mới đúng. Nhưng bây giờ là tình huống gì, bọn họ nhất thời có chút ngây người nhìn thị vệ đó.

Mà thống

lĩnh thị vệ thoáng kinh ngạc, lại hồi phục tinh thần. Hắn lập tức bảo

các thị vệ đi thăm dò, đề phòng có bẫy. Vì thế, các thị vệ tản ra tìm

kiếm xung quanh.

Mà người của Hứa vương bên

kia, bởi vì ngay từ đầu không nghĩ tới ngôi miếu này có người đến, cho

nên vẫn bị vây trong trạng thái bị động, hoàn toàn không biết nên làm gì cho tốt. Vương gia không ở đây, bọn họ không dám hành động thiếu suy

nghĩ, sợ hỏng chuyện của vương gia. Cho nên chỉ cần bọn họ không phát

hiện bí đạo, không bắt và giết Lí Nghị, tạm thời bọn họ không có hành

động gì.

Mà thống lĩnh thị vệ kia đem người vào ngôi miếu điều tra tình hình một lúc, xác nhận không có cơ quan và bẫy. Thấy vậy, mới cho các thị vệ đứng bên trong canh giữ những người này. Sau đó chính hắn nhanh chóng ra ngoài bẩm báo với Thái tử.

Sở Thụy Phong nghe hắn nói xong, trong lòng nghi hoặc vô cùng, không phát

hiện gì, không phát hiện cơ quan, không phát hiện thông đạo bí mật. Hơn

nữa Lí Nghị quả thật là ở bên trong, nhưng Hứa vương và Hoa Thanh Nhi

cũng không có ở đây. Chuyện này thật lạ, làm sao có thể để Lí Nghị ở lại chứ. Chẳng lẽ ngay từ đầu Hứa vương biết hắn sẽ đến, sau đó cố ý để Lí

Nghị lại, làm lễ vật cho hắn?

Sở Thụy Phong nghĩ vậy, nhịn không được nở nụ cười. Hứa vương không ngốc đến mức đó, làm ra chuyện không có não như vậy.

Lúc này Sở Thụy Phong không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Hắn chậm rãi đi vào ngôi miếu kia.

Sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng kia, nhìn bộ dáng của Lí Nghị, hắn

cũng nghi hoặc vô cùng. Đây không giống Lí Nghị chút nào a, sao hắn lại

có bộ dáng thản nhiên như vậy. Trước kia lúc nào hắn cũng mang bộ dáng

thâm trầm, cảm giác căn bản nhìn hắn không thấu, quỷ dị vô cùng. Nhưng

giờ phút này Lí Nghị lại giống một lão nhân đang nghỉ ngơi. Quỷ dị, thật là quỷ dị.

Nhìn hắn như vậy, cộng thêm tình huống quỷ dị, hắn mở miệng hỏi:“Lí Nghị, nữ nhi của ngươi cùng Hứa vương đã đi đâu?”

Sở Thụy Phong dứt lời, Lí Nghị vẫnkhông có phản ứng gì, bộ dáng giống như

đang ngủ. Nhìn tình huống này, sắc mặt Sở Thụy Phong không tốt. Lí Nghị

cứ như thế, làm cho hắn cảm giác mình đang làm trò cười, giống như bị Lí Nghị đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nhất thời, hắn lạnh lùng nói:“Bắt tất cả người của Hứa vương lại cho ta.”

Hắn nói xong, lập tức có rất nhiều thị vệ xông lên, nhưng thuộc hạ của Hứa

vương sao lại có thể dễ dàng để bị bắt như vậy, nhất thời toàn bộ đều

rút kiếm, chuẩn bị phản kích. Nhưng, lúc bọn họ nghe câu tiếp theo của

Sở Thụy Phong, tất cả đều ngừng lại.

“Nếu có phản kháng, giết tại chỗ, bao gồm Lí Nghị.”

Lần này, bọn họ đều ngừng lại, nhất là nghe đến lúc muốn giết Lí Nghị. Giết Lí Nghị, không thể được, tình huống của vương gia không biết thế nào.

Lí Nghị ở lại là làm con tin, nếu hắn chết, chút nữa vương gia lên thì

phải làm sao, ngay cả lợi thế trao đổi Thanh phi cũng không có. Cho nên, giờ phút này bọn họ cũng chỉ có thể đợi, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

Sở Thụy Phong nhìn thấy bọn họ đều ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, sắc mặt

cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Ngay sau đó hạ lệnh:“Lập tức lục soát ở đây, không được bỏ qua ngóc ngách nào, thậm chí là mặt đất, xem xem có

thông đạo gì hay không.”

Sở Thụy Phong dứt lời, liền tinh tế quan sát biểu tình trên mặt của thuộc hạ Hứa vương, phát hiện

trên mặt họ có vẻ khẩn trườn. Xem ra, nơi đây quả thật rất kì quái.

Phòng trong lập tức phát ra các loại thanh âm. Bọn thị vệ dùng kiếm lục soát, không buông tha chỗ nào. Đột nhiên có một tên thị vệ hô lên.

“Thái tử điện hạ, bên này có một bí đạo.”

Vừa nghe thanh âm này, Sở Thụy Phong lập tức chạy tới xem. Đây là một thông đạo hẹp, chỉ đủ cho từng người đi qua. Hơn nữa bên trong tối đen, làm

cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Sở Thụy Phong nhìn

thông đạo này, nhíu mày lại. Nếu bị đạo này có cơ quan như vậy nếu hắn

cứ vậy mà xuống, không có người dắt đi, có khả năng sẽ xuất hiện nhiều

tình huống không tốt.

Giờ phút này, hắn rất khó xử,

nếu phái người đi xuống, lại sợ bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội giết chết Hứa

vương. Nhưng nếu hắn xuống, lại lo lắng có nguy hiểm.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 109
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...