Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Tài Khí Phi

Chương 97

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lão già này thật sự không có việc gì để làm. Muốn chủ trì hôn sự cho nàng, không có cửa đâu!

Nàng muốn mở miệng dạy dỗ hắn một phen, nhưng nghĩ lại, dù sao người của lục quốc vẫn còn ở đây. Nếu nàng mở miệng, thì đối với ai cũng không tốt.

Vì thế Vân Mộng Vũ ngẩng đầu, cười nói: “Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng, chỉ là…….” Còn chưa nói xong, người cũng đã suy yếu ngã xuống. Chỉ là chưa kịp tiếp đất, lại rơi vào trong ngực của người mặc áo lam.

Tây Lâm Hạo ngồi trên kia vẫn luôn quan sát Vân Mộng Vũ, nghe Sở hoàng nói về hôn sự của nàng, trong lòng hắn rất khẩn trương. Nhưng càng khẩn trương hơn khi nghe nàng trả lời, nhưng khi nhìn thấy nàng té xỉu, hắn lại không do dự lao xuống đỡ nàng. (Út: hic, ta không thích ông này đụng vào người Vũ tỷ, ta thích Hiên ca thôi a~~~~. Sally: em để cho ca ấy ăn đậu hủ chút đi, tội nghiệp người ta mà)

Sở Phách Thiên nghe Vân Mộng Vũ nói chỉ là, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt, sắc mặt hắn không tốt. Hắn mang ánh mắt lãnh liệt nhìn Vân Mộng Vũ, trong đó có ý muốn cảnh cáo. Nhưng ánh mắt hắn còn chưa đảo qua, lại nhìn thấy nàng té xỉu. Hắn muốn mở miệng nói, cảm giác bên cạnh có một trận gió lướt qua. Sau đó lại nhìn thấy Hạo vương lao xuống đỡ Vân Mộng Vũ, vẻ mặt lo lắng bắt mạch cho nàng.

Thấy như vậy, sắc mặt của Sở Phách Thiên lập tức tốt lên, còn mang theo ý cười.

Thật sự là trời đang giúp hắn, Hạo vương này khẩn trương như vậy, rõ ràng là có ý với Vân Mộng Vũ.

Tây Lâm Hạo lo lắng bắt mạch cho nàng, nhưng kỳ quái là, hắn lại không phát hiện được gì, tất cả đều bình thường a. Lúc hắn đang nghi hoặc khó hiểu, hắn nhìn thấy Vân Mộng Vũ đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn hắn.

Nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Tây Lâm Hạo đã rõ. Xem ra nàng sợ Sở hoàng ép buộc chuyện hôn nhân, đây cũng rất hợp ý hắn, hắn cũng sợ Sở hoàng sẽ ép buộc nàng. Vì thế Tây Lâm Hạo cũng trừng mắt nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt lại tràn ngập sự sủng ái.

Nhìn thấy hắn nháy mắt đối với nàng, Vân Mộng Vũ trong lòng mới được thả lỏng. Thật may Tây Lâm Hạo không cổ hủ như người khác, bằng không nếu nàng bị vạch trần thì quả thật rất xấu hổ.

Vân Mộng Vũ lúc này an tâm nhắm hai mắt lại, Tây Lâm Hạo cũng nhanh chóng bắt mạch cho nàng.

Mà Mộc Phong lại mang vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh, khẩn trương nhìn Hạo vương bắt mạch. Vừa rồi nhìn thấy Vũ nhi té xỉu, hắn cũng vội vàng chạy lại đây, nhưng không kịp với Hạo vương.

Sở Hiên ngồi trên kia cũng cực kỳ khẩn trương, hắn cũng muốn xông lên, nhưng Du Nhiên đang ở đây nên hắn không muốn mạo hiểm, nếu không dựa vào thủ đoạn của Du Nhiên, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Sở Hiên chỉ có thể ngồi ở bên kia mang ánh mắt lo lắng nhìn nàng, khi thấy Tây Lâm Hạo ôm nàng, trong mắt có một đạo ánh sáng mãnh liệt. Giờ phút này hắn hận lực lượng của mình còn chưa đủ, không đủ để chống lại Bồng Lai đảo, nếu không hắn làm sao có thể nề hà Hứa Du Nhiên. Đột nhiên, trong mắt hắn có một tia ngoan tuyệt, Bồng Lai đảo muốn giải quyết hắn cũng không phải dễ dàng như vậy. Bồng Lai đảo cũng không biết rõ, lực lượng của hắn cũng không thể khinh thường. Nếu có ngày đó, hắn chỉ còn cách “cá chết lưới rách”.

Một lát sau, Tây Lâm Hạo buông tay Vân Mộng Vũ, nhìn Sở Phách Thiên nói: “Sở hoàng, Vân tiểu thư chỉ là mệt nhọc quá độ, không có gì trở ngại, nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn thôi.”

Nghe hắn nói xong, mọi người mới yên lòng.

Sở Phách Thiên nghe xong, trầm tư một chút, sau đó nhìn Tây Lâm Hạo nói: “Hạo vương, lần này thật sự là nhờ có ngươi a. Như vậy đi, làm phiền Hạo vương đưa Vũ nhi đến Thiên điện nghỉ ngơi, tránh gặp chuyện trên đường đi.”

Nghe nói như thế, Mộc Phong hơi nhíu mi lại, Hoàng thượng làm như vậy thật sự là không hợp lý. Làm sao có thể cho một nam tử một mình đưa Vũ nhi rời đi. Như vậy sau này Vũ nhi sao có thể lập gia đình? Nhưng hắn lại nghĩ, Hạo vương là người không cần gì cả, tuân thủ lễ nghi, chắc là hắn sẽ không đồng ý. Nhưng là sự tình lại không như thế, bên tai lại nghe được thanh âm vui sướng của Hạo vương.

“Nếu Sở hoàng đã nói như thế, vậy bổn vương sẽ đưa Vân tiểu thư đến Thiên điện, để Vân tiểu thư không gặp chuyện gì khác trên đường.”

Lúc này trong lòng Tây Lâm Hạo cũng không nghĩ nhiều. Sau khi nghe Sở hoàng nói, hắn cảm thấy có thể ở cùng với nàng, trong lòng tự nhiên là vui đến cực điểm, làm sao còn có thể nghĩ thích hợp hay không thích hợp được.

Mộc Phong nhất thời không kịp phục hồi tinh thần lại, không biết sự tình sao lại phát triển đến mức này.

Hứa Du Nhiên nhìn tình huống như vậy, trên mặt không có thần sắc gì. Nếu sự tình cứ như vậy, như vậy nàng sẽ nhẹ tay với Vân Mộng Vũ.

Sở Thụy Phong nhìn thấy tình huống như vậy, trong mắt hiện lên thần sắc lo lắng. A Dạ không biết là vì Vân Mộng Vũ hay là vì chuyện của Vương Tuyết Nhi, đi khỏi nhà, để một bức thư lại nói đợi cho tâm tình bình phục thì sẽ trở về. Phụ hoàng đối việc này cũng không vui vẻ gì. A Dạ đây là đang đau khổ vì tình, là vì hắn đã biết mình thẹn với Vân Mộng Vũ, nên mới tránh mặt nàng hay sao?

Mà bây giờ lại thấy tình huống này, phụ hoàng muốn chỉ hôn Vân Mộng Vũ cho Hạo vương. Nếu a Dạ trở về, nhìn thấy như vậy, hắn có thể chịu được sao?

Nhưng bây giờ hắn cũng không làm được gì, tuy rằng phụ hoàng tín nhiệm hắn, nhưng phụ hoàng cũng có suy tính riêng của người. Nếu hắn tùy tiện làm loạn, chỉ sợ sẽ chọc giận phụ hoàng. Xem ra, a Dạ với nàng cũng chỉ có thể như thế.

Tất cả mọi người đều thấy Hạo vương của Tây quốc ôm quỳnh hoa tiên tử trong lòng bọn họ vào ngực, tuy rằng bọn họ cực kỳ không muốn, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Nhưng vẫn có người không cam tâm.

Sở Hiên mang ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Mộc Phong, Mộc Phong đột nhiên cảm giác sau lưng có một mảnh lạnh lẽo. Hắn khẩn trương quay đầu lại, lại nhìn thấy Sở Hiên mang vẻ mặt không tốt nhìn hắn. Mộc Phong nhất thời không hiểu được, a Hiên bị sao vậy? Sao lại trừng mắt nhìn hắn? Hắn mang ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Hiên, Sở Hiên bị ánh mắt nghi hoặc này của Mộc Phong nhìn lại thiếu chút nữa hắn muốn lật bàn. Hắn cố nén tức giận, khởi động nội lực, dùng nội lực bí mật truyền âm đến Mộc Phong.

Lúc Mộc Phong đang nghi hoặc, lại nghe bên tai truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi.

“Mộc Phong! Muội muội của ngươi mà ngươi không cần nữa sao? Chẳng lẽ ngươi thật muốn cho Tây Lâm Hạo cứ ôm muội muội của ngươi đi sao? Vậy sau này muội muội của ngươi phải làm sao đây? Ngươi muốn chôn vùi nửa đời còn lại của nàng sao?”

Sở Hiên nói đúng, kỳ thật Vân Mộng Vũ sau này còn có thể làm gì được nữa? Chỉ còn nước gả cho Tây Lâm Hạo làm Hạo vương phi a, nữ tử trong thiên hạ cầu cũng không được. Tây Lâm Hạo không chỉ anh tuấn phi phàm, hơn nữa tính tình lại rất tốt, ôn nhu săn sóc, lại là tuyệt thế thần y, tương lai là chủ nhân Thần Y cốc, phu quân tốt như vậy thì tìm đâu ra chứ? Nhưng theo như Sở Hiên nói, sự tình lại hoàn toàn ngược lại……

Mộc Phong nghe Sở Hiên nói, mới chợt tỉnh ra, vội vàng ngăn cản Tây Lâm Hạo chuẩn bị ôm Vân Mộng Vũ rời đi.

“Hạo vương đợi đã.”

Nghe nói như thế, Tây Lâm Hạo nghi hoặc ngẩng đầu lên.

“Tại hạ là Mộc Phong là biểu ca của Vân Mộng Vũ, hiện tại thân thể nàng không khoẻ, vẫn là ta hộ tống nàng đến Thiên điện thì thích hợp hơn, thật sự không dám quấy rầy Hạo vương.” Mộc Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Nghe Mộc Phong nói, trên mặt Tây Lâm Hạo hiện lên tia xấu hổ. Miễn cưỡng cười nói: “Bổn vương nhìn Vân tiểu thư đột nhiên té xỉu, dùng tấm lòng của người làm nghề y, nhất thời lo lắng mới quên mất quy củ. Bây giờ ngươi là biểu ca của Vân tiểu thư, vậy Vân tiểu thư trả lại cho ngươi.” Tây Lâm Hạo đem Vân Mộng Vũ giao vào tay Mộc Phong.

Đem Vân Mộng Vũ trả lại cho Mộc Phong, Tây Lâm Hạo nhất thời cảm thấy trong lòng trống trơn, hắn hơi mất mát đi về chỗ ngồi của mình.

Vốn thấy Mộc Phong đi ra quấy rầy, Sở Phách Thiên trong lòng cũng mất vui, nhưng bây giờ nhìn thấy Hạo vương như vậy, trong lòng Sở Phách Thiên cũng an tâm. Như vậy thì tốt rồi, Tây Lâm Hạo càng lún càng sâu, hắn có thể giành lợi ích trong đó.

Mộc Phong ôm Vân Mộng Vũ rời khỏi đây, đi về phía Thiên điện.

Nhìn nàng rời đi, trong đầu hiện lên hình ảnh hoa Quỳnh đầy trời, tạo thành một cánh cổng sau lưng nàng, loại xinh đẹp này khắc vào lòng hắn thật sâu. Hắn đã hiểu tình cảm hắn giành cho nàng, hắn đã yêu nàng. Có lẽ là do cái nhìn đầu tiên, có lẽ là từ khi cứu nàng ở ngoài thành. Tóm lại, hắn không biết trong lòng hắn đã có nàng từ bao giờ.

Quân Lãnh Mạc nhìn nàng trong lòng Mộc Phong, thần sắc trong mắt càng lúc càng đen lại.

Những người khác không có biểu tình gì, đều có bộ dáng xem kịch vui.

Hứa Du Nhiên nhìn Vân Mộng Vũ bị ôm đi, trong lòng cân nhắc nên giải quyết nàng như thế nào mới không làm cho Hiên ca ca chú ý. Nếu không Hiên ca ca mà hận mình thì không tốt.

Mộc Phong ôm Vân Mộng Vũ đi về phía Thiên điện. Lúc này Mộc Phong lại buồn bực, vì sao cảm thấy chuyện hôm nay rất lạ. Nhất là a Hiên, vì sao lại sốt ruột hơn hắn, hơn nữa lúc ấy còn rất phẫn nộ, phẫn nộ cái gì……

Lúc hắn đang thất thần, đột nhiên cảm giác có người đang túm áo hắn. Hắn nghi hoặc nhìn quanh, sao lại không có ai chứ?

“Ca, ở đây, ở trong lòng ngươi.” Nhìn bộ dáng của hắn, Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ mở miệng.

“Nga, là Vũ nhi a. Nha……, Vũ nhi, ngươi tỉnh rồi a. Thật tốt quá……”

“Ngươi mau thả ta xuống.” Vân Mộng Vũ lại mở miệng nói.

Mộc Phong thả nàng xuống, sau đó xấu hổ sờ sờ cái mũi.

Mộc Phong nhìn Vân Mộng Vũ tò mò hỏi: “Vũ nhi, sao ngươi lại giả vờ té xỉu?”

“Nếu không giả vờ, thì tên Hoàng đế sẽ ban hôn cho ta, nếu hắn tùy tiện chỉ hôn cho ta người kém cỏi, nửa đời còn lại của ta cũng coi như xong rồi.” Vân Mộng Vũ hơi u oán nói, bộ dáng giống như rất sợ hãi.

Mộc Phong nghe được câu đầu, trong lòng cảnh giác nhìn bốn phía. Sợ Vũ nhi nói lời đại nghịch bất đạo, nàng sẽ rước lấy tai vạ. Nhìn một vòng, mới yên lòng. Nghe nàng nói xong, trong lòng cũng biết hôm nay hoàng đế muốn ban hôn cho muội muội. Cho nên hắn cũng lo lắng cho nàng, tránh được hôm nay, vậy ngày mai thì phải làm sao?

Nhìn bộ dáng khẩn trương của biểu ca, trong lòng Vân Mộng Vũ khẽ cười. Nàng đã cảm nhận bốn phía đều không có ai, cho nên nàng mới nói chuyện tùy ý như vậy. Nhìn bộ dáng lo lắng của ca ca, Vân Mộng Vũ nắm tay hắn, tự tin nhìn hắn nở nụ cười.

Nhìn muội muội như thế, trong lòng Mộc Phong cũng cảm thấy tin tưởng đối với muội muội, nhưng cũng nhịn không được hỏi một vấn đề.

“Vũ nhi, ngươi có người trong lòng sao? Vẫn nên tính toán đem sính lễ tới đi, để hoàng thượng không ban hôn lung tung nữa.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 97
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...