Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tư Mạn nhẹ cười, một nụ cười tự giễu. Cô mong đợi gì từ hắn?

“Anh không chỉ ích kỉ mà còn rất tự mãn. Anh nghĩ rằng tình yêu anh dành cho tôi có thể bù đắp vào tội lỗi mà mình gây ra sao? Nếu thật sự có thể bù đắp anh đã chịu dập đầu mà xin tôi tha thứ rồi không phải sao?”

Sắc mặt điềm đạm của Nghiêm Trạch lần nữa vì cô mà tràn ngập nộ khí. Cái miệng cô giống như ngòi nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy khiến hắn vừa giận vừa thương, hận không thể đem cô chôn sống. Nhưng so với tức giận, tâm cơ của hắn sớm đã nhận ra vấn đề.

“Em kích động anh chờ cơ hội để bỏ trốn? Em nghĩ có thể thoát khỏi anh được thật sao?” Cô đột nhiên nhiều lời, ắt hẳn có dụng ý. Nghiêm Trạch cũng lường trước cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trốn đi.

Tư Mạn đảo mắt một vòng, trong lòng thật sự hoài nghi bản thân mình rốt cuộc tại sao có thể lừa được thiên hạ nhưng riêng Nghiêm Trạch lại chưa từng gạt được hắn dù chỉ một lần. Chỉ là cô không biết ma cao một thước, đạo cao một trượng. Nghiêm Trạch chí ít ăn cơm trước cô gần mười năm. Những người đàn ông nằm ngoài ba mươi như hắn nhìn đời bằng con mắt khác, lại là người tâm cơ khó lường như hắn đã gặp kẻ lường gạt như cô nhiều như thế nào. Cô lại là người hắn để tâm, mọi thứ trên người cô có chỗ bất ổn đương nhiên sẽ nhìn ra đầu tiên.

“Vậy tôi hỏi anh một điều. Anh nhìn tôi như vậy có đau khổ hay không?” Đây là câu hỏi thật lòng từ cô.

Nghiêm Trạch đặt tay lên bàn tay lạnh của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trân châu đáp: “Anh không đau khổ một chút nào.”

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán khiến trái tim Tư Mạn như thêm một dao thế nhưng câu trả lời tiếp theo lại khiến cô nguôi đi.

“Yêu em mọi thời khắc đều là yêu thích tuyệt đối, hạnh phúc tuyệt đối. Không có đau khổ hay tổn thương. Em hận anh, trốn tránh anh là tự em muốn vậy, không ảnh hưởng đến cảm xúc yêu em của anh. Em đau khổ vì đạo hiếu chưa tròn, vì bàn tay anh dính máu chứ không phải vì anh phản bội em. Nguyên tắc của anh là làm rõ mọi thứ, kể cả yêu đương. Cho nên em đau khổ hay không đều không khiến anh đau khổ theo.” Lời giải thích tận tình, rõ ràng lại khiến cho Tư Mạn cảm giác khó hiểu. Người đàn ông này sống theo quan điểm của chính mình. Mặc dù yêu cô chân thành nhưng không vì quá yêu mà cho cô cơ hội rời bỏ hắn để giảm bớt cơn đau đang rỉ máu từ trong tim. Cho dù cô có phải chết ở Nghiêm gia cũng phải chết bên cạnh hắn. Ý nghĩ đó đã quá rõ trong từng câu nói rồi.

“Thật không công bằng.” Cô trực diện nhìn hắn cắn môi: “Vậy là chỉ có tôi từ trước đến nay tự mình đau khổ. Còn anh vẫn vui vẻ sống với cuộc đời cao ngạo đó ư?”

Khóe môi Nghiêm Trạch hơi nhếch lên lộ ra vẻ mặt đầy cuốn hút nhưng không kém phần lạnh lẽo: “Không công bằng đúng không? Anh là nguồn cơn đau khổ mà không buồn, em chẳng có lý do gì để một mình ôm khư khư lấy chuyện đã qua đó. Em cho rằng khi bản thân đau khổ thì người khác cũng tuyệt đối bi thương như em sao? Không có chuyện đó đâu.”

Tư Mạn không biết Nghiêm Trạch rốt cuộc có thật sự hối lỗi về việc đã làm hay không. Hắn trơ mặt nói với cô những điều này mà không chút ngượng mồm khiến cô bỗng dưng trống rỗng không biết phải nói gì.

Thật khôi hài.

“Xem ra tôi đã tự mình lầm tưởng tình yêu cao cả của anh.” Lẩm nhẩm trong miệng không cần câu trả lời. Tư Mạn cụp mi nói với Nghiêm Trạch như lời nói cuối cùng:

“Con người không có khái niệm ‘không thể’. Một khi đã muốn, sẽ có ngày tôi thực hiện được. Anh kìm chân tôi được một ngày, không thể kìm được cả đời. Đạo hiếu của tôi chưa tròn, tôi không cách nào ở bên anh. Anh cầm dao, không có nghĩa anh có quyền làm người khác tổn thương. Anh đã khiến mọi thứ đi xa đến mức này, những điều anh nhận được đều là cái giá phải trả.”

Nói xong thì đẩy cửa bước xuống, không màng nhìn lấy cảm xúc trên gương mặt Nghiêm Trạch bởi cô biết hắn sẽ giận dữ nhưng đối với cô thì chẳng sao cả. Mặc kệ. Trái tim cô đã vì hắn mà dần dần mất đi nhịp điệu rồi.

Gạt tay ra khỏi những bà vú đang đỡ cô khó khăn bước về phía trước. Tư Mạn muốn tự mình bước những bước chân nặng nề đi về nơi ngôi mộ ngăn nắp nằm thành một hàng ở bên cạnh căn biệt thự kia. Nơi cất dấu kỉ niệm thời ấu thơ. Những ngôi mộ với mặt cỏ xanh mướt, những tấm bia khắc từng chữ nhà họ Bối, những cơn đau nhói dần dần lấp đầy trong tâm can khiến cho mỗi bước chân của Tư Mạn đều không kìm được mà nén một tiếng nấc nghẹn bi thương.

Không cần bất cứ một sự giúp đỡ nào, càng không muốn nhìn thấy Nghiêm Trạch trong tầm mắt. Tư Mạn bước đến trước ngôi mộ của gia chủ họ Bối chính là Bối Doãn Phi và Diệp Liên, cha mẹ của cô. Người mà cô không cách nào ngủ yên mỗi đêm.

Cô không khóc, chỉ chậm rãi gạt đi đám lá khô trên phần bia mộ, mỉm cười chào cha mẹ một cách trịnh trọng. Từng biểu cảm hành động của cô đều lọt vào tầm mắt chúng nhân. Không ai hiểu được cảm xúc của cô lúc này, chỉ biết rằng cô đang gặm nhấm nỗi đau của chính mình. Thăm hết một vòng từng người trong Bối gia, Tư Mạn chỉ dừng lại ở bia mộ của chính mình. Dòng chữ Bối Tĩnh khắc đẹp đẽ trên phần bia gọn ghẽ. Cô vuốt dòng chữ đó, cười cay đắng.

Cô ngồi xuống trước phần mộ của mình, đặt trên đó một túi bánh, là bánh chocolate mà Lex làm rồi để lại một câu nói: “Đã vất vả rồi.” Sau đó lại đến trước phần mộ của cha mẹ, không nói lời nào nữa mà thả mình nằm xuống giữa phần trống ở hai phần mộ nhìn lên bầu trời, tựa như lúc nhỏ cô nằm trong vòng tay cha mẹ, tận hưởng hạnh phúc của tình thân. Nơi khóe mi nặng nề rơi xuống chất lỏng mặn chát, cô đưa bàn tay nắm lấy đất cát xung quanh, ngậm một tiếng nghẹn ngào.

Nhìn cảnh tượng này, bà vú không kìm được lòng mà bật khóc. Chúng nhân suýt xoa một chút xót xa. Riêng Nghiêm Trạch trống rỗng nhìn cô, con ngươi đen như bị một hòn đá làm dao động. Tựa hồ đã nhận ra điểm sai mà mình đã gây ra. Cảnh vật tĩnh lặng đó đưa tiếng khóc của Tư Mạn bay lên trời xanh, cũng chính là đánh thức một cuộc huyết chiến đẫm máu của những kẻ đứng đầu.

Cắt đứt tiếng nấc nghẹn của Tư Mạn và cảm xúc của chúng nhân là tiếng xe của Nghiêm Giác Siêu trượt bánh trên bãi cỏ biệt thự Bối gia. Bước xuống xe với sắc mặt lạnh lẽo của Nghiêm Giác Siêu và Tạ Bân khiến cho Hắc Báo, Hắc Miêu lập tức hạ lệnh đưa người về thế phòng thủ. Ngay cả Nghiêm Trạch cũng không thể ngờ đến chuyến đi này lại bị Nghiêm Giác Siêu phát giác ngay tại đây. Ắt hẳn ông ta đã biết Tư Mạn chính là Bối Tĩnh vì vậy mà đằng sau ông ta là một toán cảnh vệ cao cấp đã được chuẩn bị để chống lại chính con trai ông ta là Nghiêm Trạch. Chỉ trong chớp mắt, nơi nghĩa trang vốn yên bình này đã biến thành chiến trường.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...