Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 66

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nghiêm Trạch vừa đáp xuống đầu xe, bên trong liền vang lên tiếng súng, trên mui xe lủng nhiều lỗ lớn. Dường như đã phát hiện ra Nghiêm Trạch. Nghiêm Trạch như một con nhạn, nhanh chóng thoát khỏi phát súng kia, lộn một vòng lăn về phía sau rồi yên lặng đứng đó.

Tất cả trực thăng đều được lệnh ngừng bắn, yên lặng bám theo xe tải đang xốc mình trên con đường trơn trượt.

Trên thân xe tải lớn, chỉ chốc lát liền xuất hiện một thân ảnh trắng toát đứng trên thân xe đối diện với Nghiêm Trạch.

Dưới cơn gió lạnh, chúng nhân nhìn rõ cảnh tượng hai người cao lớn một đen một trắng, đứng đầu giới đang đối địch với nhau. Ánh mắt cả hai đều chìm trong vô số cảm xúc, nhưng nhiều nhất chính là sát khí, quanh thân mờ ảo phát ra khí thế cường bạo, coi kẻ trước mắt là mục tiêu cần hủy diệt.

“Thấy người của mình chết ngay trước mắt. Tức giận lắm có phải không?” Lex nhếch khóe môi, khích bác nói.

Ánh mắt Nghiêm Trạch lạnh đi mấy phân, giọng nói trầm trầm mang theo sát khí: “Ta đã nói là không được đụng vào người của Nghiêm gia.”

Lex cười lạnh: “Nghiêm gia đụng vào Bối, Diệp, Louis trước, ăn miếng thì trả miếng. Ngươi còn không rõ sao? Ta vốn đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”

Tiết trời ảm đạm thổi bay tà áo Nghiêm Trạch phần phạch, hơi lạnh lan tỏa cả ngọn núi cao vút, sắc xanh không chút ánh nắng phủ lên gương mặt lạnh giá của hai người đang đằng đằng sát khí.

“Vậy thì ngươi đã xin được một vé dạo chơi với Diêm Vương rồi đấy.” Súng từ bên hông Nghiêm Trạch từ lúc nào đã nằm trên tay hắn nhắm về phía Lex.

Không chậm hơn, khẩu súng xám của Lex cũng nhanh chóng chĩa về phía Nghiêm Trạch: “Nhóc con, chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau. Ta đã từng gặp nhiều kẻ đầu sắt hơn cả ngươi đấy.”

“Thử xem.”

Lời vừa dứt, hai thân ảnh nhanh như nhạn lao vụt vào nhau, đường đạn lóe lên, bắn hụt qua vai hai người. Tiếng gió lạnh ngày một càng lớn, phủ từng lớp tuyết dày đặc, mờ ảo hiện lên hai người một trắng một đen đang trực tiếp đấu tay đôi trên thùng xe tải lớn.

Người áo trắng là Lex thân thủ nhân nhẹn, động tác dứt khoát, chuyển biến khó lường, mỗi chiêu tung ra đều nhanh không kịp chớp mắt, lại nhắm vào tử huyệt, bước chân vững vàng hết cước này đến cước khác thay nhau luân chuyển, chớp mắt khiến cho kẻ nhìn nhất thời không kịp phán đoán.

Người áo đen là Nghiêm Trạch thân hình cao lớn, lực lưỡng đô con, mỗi đòn đều nằm ở sức mạnh, bất cứ tung ra đều nhắm trúng đối phương, bàn chân vững như bàn thạch, không cách nào lay chuyển, nếu như trúng đòn đều dùng thân thể cường tráng chống đỡ, ngay cả chút thương tổn cũng chẳng có. Những ngón tay thon dài sau mỗi đòn tung ra đều như điểm huyệt, khiến cho đối phương vài giây chân tay cứng ngắc, không kịp tung đòn tiếp theo.

Hai người đều mang thế mạnh riêng, mặc kệ độ sốc của chiếc xe đang không ngừng di chuyển trên đường, cả hai vẫn vững chắc tấn công. Trong một thoáng chốc mồ hôi đã nhỏ ra. Lex nhất thời bị Nghiêm Trạch chống chế không cử động được nhận ngay một cú đấm vào má phải.

Lex vừa lăn xuống, cả thân thể lập tức nhảy lên, nhổ một ngụm máu lao đến Nghiêm Trạch tung tuyệt chiêu.

Tuyệt chiêu kia kết hợp giữa tấn công vào huyệt và phòng thủ. Xem chừng đã được tôi luyện nhiều năm. Chiêu tung ra nhanh đến mức Nghiêm Trạch không kịp đảo mắt, hắn trúng một cước ngay ngực lập tức bật ngửa ra. Nhưng Nghiêm Trạch đương nhiên không vì thế mà bại. Trước khi bị ngã nhào về phía sau. Hắn đã kịp tung cước cuối cùng đạp văng Lex về phía sau.

Cả hai người như diều đứt dây bay về hai hướng.

Lex ngã về phía đầu xe, nhanh tay tóm được mui xe, cố gắng bám lấy, tài xế phát hiện ra Lex, liền giảm tốc độ nhưng chẳng thể dừng lại vì doàn xe đang đuổi riết phía sau.

Nghiêm Trạch ngã về phía sau, cũng nhanh chóng bám đấy đuôi xe. Chỉ thiếu một chút hắn liền có thể rơi khỏi xe. Pha vừa rồi khiến cho chúng nhân Nghiêm gia đứng ngồi không yên một phen.

Nghiêm Trạch gầm gừ bám lấy đuôi xe, đang vừa tính leo lên thì một biến cố bất ngờ xảy ra.

Phía xa, thấp thoáng thấy tiếng gió rít lên qua khe núi, bầu trời đã không có mặt trời lúc này lại càng xám xịt. Lốc xoáy từ phương xa như vòi rồng nuốt chửng tất cả, những cơn lạnh rét buốt dường như sắp đổ bộ.

Trên bộ đàm liên tục vang lên tiếng Hắc Miêu gấp gáp: “Bão tuyết! Là bão tuyết! Mau bảo vệ chủ thượng!”

Tất cả trực thăng và đoàn xe Nghiêm gia phi thường tăng tốc, hận không thể bốc luôn Nghiêm Trạch vào trong xe điên cuồng lao về phía xe tải.

Tư Mạn ngồi trên trực thăng đương nhiên thấy được bão tuyết phía xa đang tiến tới gần hơn qua từng giây. Giờ phút cô hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đăm đăm nhìn về Nghiêm Trạch, vừa định mở miệng nói James mau hạ xuống kéo Nghiêm Trạch thì trực thăng bất ngờ lao vút lên, thoát ly khỏi vị trí vốn có của nó. Đi ngược với hai chiếc trực thăng còn lại đang liều mình lao về phía Nghiêm Trạch.

“Chết tiệt! Anh làm cái trò gì vậy???”

Tư Mạn vừa mở miệng quát James, không kịp nhìn phản ứng của James mà đã kinh hồn bạt vía nhìn cảnh tượng đang bị trực thăng đẩy xa dần tầm mắt.

Đó là cảnh Nghiêm Trạch đang bám lấy đuôi xe bị một cơn gió lạnh bất ngờ tạt đến, sau đó là một đống tuyết trắng vần vũ dưới mỏm núi, những cơn lốc xoáy màu trắng bám lấy hắn, nuốt chửng cả những chiếc xe và trực thăng không kịp xử lý. Những bông tuyết trắng kia giống như một con quái vật khổng lồ đang đớp lấy họ.

Duy nhất, chỉ duy nhất chiếc trực thăng do James điều khiển đã có dự tính rời đi kịp thời thoát khỏi bão tuyết.

Giây phút Tư Mạn nhìn rõ màn tuyết trắng kia chôn vùi Nghiêm Trạch khỏi tầm mắt, tim cô như chết lặng, tròng mắt trắng dã kinh hãi không thể thốt nên lời. Xa xăm nghe thấy tiếng thiên nhiên thét gào, khí lạnh như muốn nhấn chìm vạn vật ôm lấy ngọn núi, vùi dập những sinh mệnh kia.

Không chỉ nuốt chực Nghiêm Trạch, người đàn ông duy nhất chứng nhận cô tồn tại mà còn có Lex....

Xa dần, xa dần.

“Ư....ư...”

Vốn dĩ Tư Mạn muốn gọi một tiếng Nghiêm Trạch, nhưng cô một chữ cũng không thể nói, cả cổ họng như muốn đứt ra, hơi thở không thể liền mạch, cả thân thể lạnh lẽo tê tái. Trong mắt cô chỉ có hình ảnh của hắn và Lex.

Đôi mắt đỏ âu lạc lõng, bàn tay bám vào cửa, gầm gừ đau đớn.

“Quay...lại....mau quay lại.” Chống lại cơn kinh hoàng khủng khiếp, Tư Mạn rốt cục tóm được James, kịch liệt ra lệnh.

Cô không thể, không thể để Nghiêm Trạch chết. Cô phải cứu hắn, phải cứu hắn. Còn có Lex nữa. Hắn phải chết trong tay cô, không thể cứ như vậy mà chết.

Những lời này lởn vởn trong đầu Tư Mạn, như muốn phá hủy cả thế giới chỉ để cứu hắn.

“Cô không thể. Tôi đến đây là để bắt cô về. Vì cái gì mà tôi phải quay lại đó chờ chết?” James bình tĩnh điều khiển trực thăng, lạnh lùng nói. Vừa lúc nãy hắn còn đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi sự truy lùng của đám Nghiêm gia nếu hắn bỏ chạy. Chẳng ngờ ông trời lại giúp hắn, bày ra trận bão tuyết này.

“Khốn kiếp.” Tư Mạn chụp lấy súng trường, lạnh lẽo dí vào thái dương James đe dọa: “Mạng của anh quan trọng hay chuyện bắt tôi quan trọng. Anh tự quyết!”

Mắt James thoáng nhìn về phía Tư Mạn, cánh tay hắn nghiêng một góc, trực thăng lập tức mất thăng bằng nghiêng xuống. Tư Mạn vì lẽ đó mà mất đà làm chệch đi họng súng, vai đập vào cửa, đau điếng trợn mắt nhìn James.

“Nhìn mà xem, ai đang điều khiển trực thăng. Bây giờ cô giết tôi, bản thân cô cũng chẳng thể sống xót quay trở về đó. Ngoan ngoãn một chút, cả hai chúng ta đều được toàn thây.”

Tư Mạn nhìn bên ngoài, trực thăng đã đi được khá xa, bên dưới là một khu rừng lá kim hoang vu, ánh mắt lạnh lẽo đi nửa phân nói: “Tôi không lái trực thăng, anh liền nghĩ tôi không thể điều khiển? Anh quên tôi là ai sao?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 66
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...