Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 39

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thời điểm Tư Mạn tỉnh lại, thế giới dường như đã thay đổi.

Cô ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh một cách vô hồn. Nơi cô đang nằm là một căn phòng rộng lớn với một màu đen chủ đạo, bức tường chỉ có vài mảng trắng để bù trừ, còn lại tất cả đều có màu đen, ngay cả chiếc giường cô đang nằm vẫn là màu đen tuyền.

Nhìn ngang nhìn dọc cũng ra đây rõ ràng là phòng ngủ, nhưng kỳ lạ là phòng ngủ này ngoài chiếc dường ra, một vật trang trí cũng không có chứ đừng kể đến tủ, bàn, ghế hay bất cứ đồ vật nào dễ dàng nhìn thấy trong một căn phòng ngủ bình thường.

Thêm một điểm đặc biệt nữa là căn phòng này rất lạnh lẽo. Chắc chắn rồi, đồ vật không có, ngoài chiếc giường và tấm chăn gối màu đen không chút bụi bẩn kia là minh chứng hùng hồn cho việc có người sử dụng căn phòng này ra thì cơ bản căn phòng này thua xa một cái nhà kho. Chỉ hơn nhà kho một cái là sạch, căn phòng sạch đến mức không thể nhìn thấy bất kỳ một vết bẩn hay hạt bụi nào ngoại trừ vài ba cọng tóc của Tư Mạn đang rơi trên gối kia.

Những điều này khiến cô không thể không tán dương chủ nhân căn phòng. Quả nhiên là kỳ dị. Và căn phòng này bình thường quá mức bình thường, cho nên Tư Mạn liền cho nó là điểm bất thường. Chẳng có ai lại có thể ngủ trong căn phòng không khác gì nhà xác như thế này.

Tư Mạn thuận tay đưa tay lên gãi đầu mới phát hiện ra cánh tay có chút đau nhức, lúc liếc mắt nhìn đã thấy tay phải của cô đã được băng bó hết sức cẩn thận, cẩn thận đến mức không khác gì khúc gỗ, khiến cô há hốc mồm kinh hãi, không nhịn được mà hét lên thất thanh:

“A!!”

Gãy rồi, gãy rồi. Cánh tay yêu quý, cánh tay mò tin thiên hạ đem đi bán gãy mất rồi!!!!

Tư Mạn khóc không ra nước mắt ôm chặt cánh tay, cố trấn tĩnh nhớ lại mọi chuyện.

Mất đến vài phút lấy lại trí nhớ trước khi bất tỉnh. Khi cô kịp nhớ đến Nghiêm Trạch bị chôn vùi, cánh cửa duy nhất trong căn phòng này liền mở ập ra, đưa ánh sáng phía bên ngoài vào mắt cô, khiến cho đôi mắt chưa thích nghi với ánh sáng của cô đỏ rực không thể nhìn rõ người vừa bước vào là ai.

Tư Mạn đưa tay dụi dụi mắt, chỉ nghe tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ tiến đến gần, bàn tay cứng rắn nâng cằm cô lên:

“Lớn giọng như vậy, chắc đã khỏe lắm rồi nhỉ.”

Chất giọng trầm lạnh có chút hạ giọng kia truyền vào tai Tư Mạn, đi qua đôi con ngươi sáng như trân châu, phản chiếu gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng của Nghiêm Trạch.

Giống như một cơn gió đi ngang qua mặt hồ đang yên ả, đầu não Tư Mạn đánh lên một tiếng, nơi khóe mắt của cô vì bị cay mắt mà rơi xuống một giọt lệ.

Xin đặc biệt nhấn mạnh, là vì cay mắt.

Thế nhưng đi vào tầm mắt vị chủ thượng cao quý, mi tâm lập tức cau chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi. Vừa vào đã nhìn thấy cảnh Tư Mạn nước mắt lưng tròng như thế này, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Hắn lấy ngón cái, đỡ lấy giọt lệ kia, găm đôi mắt lạnh lẽo của hắn vào khuôn mặt đang ngơ ngác nhìn hắn của Tư Mạn:

“Miêu! Chú nói không đau, không thương tổn gì nữa cơ mà, thế này là thế nào?”

Hắc Miêu từ lúc nào đã lù lù đứng sau lưng Nghiêm Trạch, vội vã xải hai bước chân tới, mặt mày nghiêm trọng quan sát Tư Mạn đang tóc tai tán loạn ngồi ngơ ngác trên giường.

Xét thấy đầu óc Tư Mạn có chút mơ hồ, ánh mắt không linh hoạt như bình thường liền lo lắng bẩm báo:

“Cô ta....Bối tiểu thư là vì vừa tỉnh dậy sau nhiều ngày bất tỉnh, cơ thể hồi đầu còn chưa linh hoạt, thuộc hạ đảm bảo không có chút tổn hại nào.”

“Vậy đây là cái gì?” Nghiêm Trạch đưa ngón cái với một giọt nước mắt trong veo đang đeo bám trên ngón tay hắn đến trước mặt Nghiêm Trạch, dụ ý muốn hỏi ‘không đau không đớn, lý nào vừa tỉnh đã khóc’

Hắc Miêu nhìn thấy ‘tang chứng’ kia liền hết hồn, oán hận quăng cho Tư Mạn một cái lườm sắc bén, chỉ tiếc đương sự kia đang chưa hoàn toàn lấy lại hồn, cho nên không biết đã bị vị đệ tam này liệt vào danh sách đen những kẻ cần phải loại trừ.

Hắc Miêu cùng Hắc Báo nhìn rõ ba ngày liền từ sau khi trở về từ Brazin, Nghiêm Trạch luôn sát sao bệnh tình Tư Mạn, quan tâm cô một cách đặc biệt. Nếu nói trước đây Nghiêm Trạch thường xuyên đến phòng cô ngủ ké, thì bây giờ nâng lên thành hai mươi tư giờ có lẻ nằm trong tầm mắt, đến cả khu vực cấm địa cũng được cho vào như thế này cũng đủ thấy vị trí của cô trong lòng Nghiêm Trạch không còn như trước.

Vì sao ư? Ở mật thất cùng sống cùng chết, lên mặt đất lại dùng hết bản lĩnh cứu Nghiêm Trạch, như thế này chẳng phải là khỏi cần tham gia ngạch trung thành cũng đã đổ thủ khoa rồi sao.

“Thuộc hạ cho rằng, không phải Bối tiểu thư khóc vì đau đâu ạ.” Nghĩ một hồi, Hắc Miêu đành chốt hạ một câu.

Vừa nói xong lại thấy không gian lạnh hơn một chút, tựa hồ Nghiêm Trạch không hề hài lòng với câu trả lời này, cho nên Hắc Miêu mới đáp một câu ngắn gọn nhưng lại khiến hắn cảm thán cuộc đời này cho đến mãi về sau, không ngờ bản thân lại có lúc thông minh đến vậy:

“Thuộc hạ nghĩ Bối tiểu thư khóc là vì vui mừng vì ngài đã trở lại.”

Câu này vừa kết thúc, căn phòng đột ngột chuyển ấm lạ thường, Hắc Miêu liếc mắt đến máy lạnh nằm trên kia, vẫn thấy nhiệt độ không hề dịch chuyển, lại nghĩ thầm hay là máy lạnh hỏng.

Lại liếc đến Tư Mạn đang vô hồn kia có chút giật mình, ánh mắt linh hoạt nhìn sang Nghiêm Trạch rồi há hốc mồm không nói nên lời. Hắc Miêu lần nữa dịch mắt sang Nghiêm Trạch, lại suýt nữa lên cơn nhồi máu cơ tìm mà đi tìm ông bà.

Vẻ mặt Nghiêm Trạch lúc này quả thực sống đến hơn ba mươi tuổi đầu lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Mi tâm dãn ra, lộ rõ đôi mày rậm sắc, đôi mắt sáng như chim ưng thoáng qua một cơn gió lạ, khóe môi hơi nhếch lên, đậm chất bá chủ coi khinh thiên hạ. Tổng hợp ngũ quan vừa lạnh vừa nóng này có chút không hài hòa nhưng lại rõ ràng biểu hiện cho gương mặt vui mừng.

Vui?

Mừng?

Nếu có máy ảnh ở đây, Hắc Miêu chắc chắn sẽ chụp lại khoảnh khắc này rồi đem sang ra một bức ảnh thật to làm tuyệt tác, treo trong bảo tàng, thu mỗi người nghìn đô mới được vào thưởng thức, lúc đó chắc chắn hắn sẽ thành tỷ phú.

Là kỳ quan, kỳ quan đó.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 39
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...