Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 68

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giữa mỏm núi phía Đông, một trận bão tuyết vần vũ ào ào ập tới, như một con quỷ dữ đang há miệng, đớp lấy những vật thể sống tồn tại trên mảnh đất này. Tiếng gió lùa hệt như tiếng thét từ âm tào, không khách khí đập thẳng vào mặt chúng nhân.

Nghiêm Trạch đang bám vào đuôi xe, nhận ra diễn biến bất thường lập tức dùng hết sức đạp tung cửa xe, lộ ra một khoảng bên trong rồi lộn nhào vào trong, vừa kịp tránh đi đợt tuyết kia vồ vập tới.

Hắn vừa tránh được màn này, toàn bộ xe và trực thăng ngoài kia liền bị bão tuyết tấn công. Chiếc xe tải lớn không cách nào chống trả, bị một cơn vồ vập của tuyết lớn liền mất thăng bằng lăn lông lốc.

Tiếng động cơ và kim loại va đập kéo theo tiếng gió khiến cho trên mỏm búi kia dường như đang muốn động đất. Xa xa văng vẳng tiếng ầm ầm dọa người. Đến gần lại nghe thấy tiếng người la hét thất thanh.

Giữa một đợt bão tuyết kia, con người vốn không có khả năng chống trả, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm một chỗ, dùng tất thảy những gì đang có cản trở sức mạnh của bão tuyết, chờ cho cơn bão đi qua.

Hai phe đối địch vừa nãy còn xảy ra một trận huyết chiến ta sống ngươi chết, bây giờ chỉ còn là tiếng gió quạt mạnh tạt thẳng mặt họ, giữa cái uy của thiên nhiên, bao nhiên oán hận đều phải đình chiến bảo toàn mạng sống.

Trên mảnh đất kia có đến hơn năm mươi người đang cật lực chống chọi với bão táp, xung quanh chỉ có tiếng người la hét ra lệnh, nhưng vạn bất đắc dĩ, mọi thứ đều thành công cốc.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ, bão tuyết không xem nơi đây là trọng tâm liền di chuyển đến nơi khác.

Khi bão tuyết qua đi, để lại một màn tuyết trắng dày đặc và những chiếc xe ngả nghiêng lồi lõm trên nền đất lạnh. Một vài người may mắn sống xót sau trận bão tuyết kia mò mẫm đứng dậy, những tấm thân run rẩy và khuôn mặt trắng chợt cắt không còn giọt máu thở ra một hơi.

Một vài người bị vùi lấp dưới nền tuyết dày đặc chỉ còn lộ ra một chiếc chân, cả khuôn mặt cứng ngắc vô hồn tựa hồ như đã tắt thở.

Phía trên, một loạt trực thăng như chuồn chuồn bay đầy trời lao vụt tới, thấy cảnh tượng hỗn loạn phía dưới vội vàng đáp xuống.

Bước xuống trực thăng với sắc mặt sa sầm nghiêm trọng là Kyle và Kate. Kinh hoàng nhìn cảnh tượng kia, lại hoảng sợ tìm lấy người thoát ra khỏi đám tuyết nhanh nhất:

“Nghiêm Trạch đâu???” Kyle mất bình tĩnh tóm lấy cổ một cảnh vệ quát.

Cảnh vệ còn chưa kịp tỉnh táo sau màn kia, vẫn đang lạnh cóng run rẩy lắc đầu: “Tôi....không.....biết.”

Kate bình tĩnh hơn, đảo mắt một lượt nhìn thấy rõ ràng hai chiếc trực thăng của Nghiêm gia nằm chỏng chơ cạnh đó liền chạy đến:

“Đệ nhị....đệ tam đại nhân....” Kate mở cánh cửa trực thăng đang bị tuyết vùi lấp, bên trong là Hắc Báo và Hắc Miêu đang nằm im bất động.

Kéo họ ra khỏi đám tuyết kia, để cho họ tỉnh táo vài phân, lúc mở mắt, câu đầu tiên mà Hắc Miêu nói là: “Chủ thượng....Nghiêm chủ thượng....”

“Nào. Bình tĩnh nói cho tôi biết, chủ thượng đâu rồi?” Kate nắm lấy tay Hắc Miêu trấn an hỏi.

Đôi môi Hắc Miêu tím ngắt vì lạnh, hơi thở đầy khói, sắc mặt trắng bệch mơ hồ nhớ lại một chút liền chỉ tay về phía bên kia: “Xe....xe tải.”

Tất cả những gia nhân Nghiêm gia còn sống xót và Kyle lật đật tìm kiếm Nghiêm Trạch, lần cuối cùng họ nhìn thấy hắn là ở chiếc xe tải lớn đang lật ngửa nằm ở cách đó không xa. Tuyết lấp đến một nửa chiếc xe không rõ đầu đuôi khiến cho sắc mặt chúng nhân tái xanh.

“Mau!!! Bới lên!!!”

Đây là giọng nói từ người của Lex đang đứng hướng ngược lại, thất kinh nhìn chiếc xe tải chở chủ nhân nhà họ bị tuyết vùi lấp, đoán chừng Lex cũng ở trong đầu xe.

Người Nghiêm gia mặc kệ người của Lex, cật lực phía đuôi xe, tay không đào từng lớp tuyết lên. Mặc kệ cho bàn tay họ đang cứng ngắc đến mức không thể cử động. Người của Lex cũng có biểu hiện tương tự.

Họ liên tục đào và đào cho đến khi...

Soạt.

Một cánh tay to lớn vụt lên dưới lớp tuyết dày, trưng ra những ngón tay dài cứng cáp.

Ánh mắt Hắc Báo lóe sáng tinh quang. Bàn tay quen thuộc đó.

“Là chủ thượng!!!”

Không dấu nổi vui mừng nhìn đám tuyết bên dưới run lên từng lớp rồi chầm chậm lộ ra nửa thân Nghiêm Trạch. Cả cơ thể to lớn nằm trong thùng xe bị tuyết vùi một nửa dần dần bước ra khỏi đám tuyết.

Kyle và Kate cuối cùng mới thở ra được một hơi, nhìn thấy Nghiêm Trạch bình an vô sự, thiếu chút nữa mà khóc vì cảm động. Vội vã kéo đi lớp tuyết dày đặc kia.

“Thuộc hạ biết ngài nhất định có cách mà.”

Kyle nắm lấy vạt áo đã bị ướt của Nghiêm Trạch, tròng mắt đầy xúc động: “Tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Phải nói thời điểm nhìn thấy Nghiêm Trạch sắp bị vùi lấp, họ đã sợ như thế nào, tuy rằng biết được Nghiêm Trạch sẽ có cách hóa nguy thành lành, nhưng hắn cũng chỉ là con người, sẽ có lúc không thể chống lại.

Phía bên đầu xe, đám người của Lex cũng đang vui mừng vì kéo được Lex ra khỏi xe bình an vô sự. Sắc mặt Lex hơi khó coi, khuôn mặt căng cứng tựa hồ bị hơi lạnh làm cho khó thở. Bàn tay lạnh cóng đan vào nhau nhưng vẫn không che dấu được ánh mắt chết chóc của Lex.

Nói cho cùng, chiếc xe tải trọng này là có công vô cùng lớn, có thể dựa vào nó cứu được mạng của hai vị này, là sự hi hữu đến cỡ nào.

Thoát ra khỏi đống tuyết. Sắc mặt Nghiêm Trạch hơi trắng một chút vì lạnh nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không hề thay đổi, hắn đưa mắt nhìn chúng nhân đang vui vẻ một chút, như tìm kiếm gì đó nhưng không thấy.

Ánh mắt liếc qua Kate khiến cô vui mừng ra mặt nhưng rất nhanh chóng nhận ra không phải liền linh động rời đi. Sắc mặt tối sầm lại.

“Bối Tư Mạn đâu?”

Lần cuối hắn nhìn thấy cô là khi cô ở trên trực thăng cải trang thành Kate. Tại sao người Nghiêm gia đều ở đây mà cô lại không thấy đâu. Không lẽ đã bị tuyết...

Hắc Báo, Hắc Miêu xanh mặt nhìn nhau. Nãy giờ chỉ luôn tập trung cứu Nghiêm Trạch lại quên mất Tư Mạn ở phương trời nào. Nghiêm Trạch vừa thoát được màn này người đầu tiên hỏi đến là cô. Bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Làm thế nào đây?

“Trước khi bão tuyết ập tới, thuộc hạ kịp nhìn thấy trực thăng của ngài bay ngược về hướng Tây, nhanh chóng thoát ra ngoài.” Một cảnh vệ tất tả thuật lại.

“Rada đâu? Mang tới đây!!!” Nghiêm Trạch lạnh lùng quát, sắc mặt cực kỳ tệ của hắn khiến cho Kate và Kyle thầm cười trong lòng.

Nếu lần này Bối Tư Mạn kia biến mất vĩnh viễn thì thật tốt.

Rada trên tay Nghiêm Trạch vừa hoạt động đã thấy một chấm đỏ nhấp nháy liên hồi rồi tắt ngúm ở hướng Tây cách họ hơn hai mươi dặm.

“Sao lại đột nhiên ở xa như vậy? Lại còn mất tín hiệu thế này???” Hắc Báo nhíu mày.

“Có lẽ động cơ có vấn đề, lúc nãy bị hư hỏng một lần, nếu không phải do chủ thượng nhanh tay đâu có thể vẫn duy trì hoạt động đến bây giờ.” Hắc Miêu nhanh chóng giải đáp: “Đã bị hư hỏng lại còn đi xa đến vậy, chỉ e....”

“Nói như vậy....Bây giờ trực thăng....” Hắc Báo đang nghĩ đến điều mà không ai dám nghĩ tới: “Nhưng mà tại sao trực thăng lại chuyển hướng khi chúng ta đang vật lộn ở đây chứ?”

Sắc mặt Nghiêm Trạch tối sầm. Lại nhớ đến người điều khiển trực thăng trước khi hắn rời khỏi chỉ có James Khải Huân: “Tên đặc vụ khốn kiếp.”

Roạt!

Chúng nhân kinh hãi nhìn rada trong tay Nghiêm Trạch bị bóp nát ra từng mảnh, vỡ vụn méo mó không rõ hình dạng liền hít một ngụm khí lạnh.

Quanh thân Nghiêm Trạch phát ra sát khí, cứ như ai động vào hắn, hắn sẵn sàng hạ thủ. Mức độ tức giận này càng cho thấy. Kẻ dám đưa Tư Mạn đi nếu xuất hiện trước mặt hắn giờ này chỉ e mạng khó bảo toàn.

Hắn đương nhiên đoán ra, James Khải Huân lợi dung hắn gặp nạn thừa cơ điều khiển trực thăng mang theo Tư Mạn tẩu thoát.

Dám đưa người đàn bà của hắn đi ngay dưới mí mắt hắn. Giỏi. Giỏi lắm.

Nghiêm Trạch không nói một lời. Liền leo lên một chiếc trực thăng đang đậu gần đó, ngồi vào ghế phi công nhanh chóng khởi động.

Hắc Báo, Hắc Miêu đương nhiên không hề chậm trễ liền đi cùng Nghiêm Trạch.

Kyle gấp rút ngồi bên cạnh Nghiêm Trạch cố tỏ vẻ lo lắng: “Tôi đi cùng anh.”

Kate đứng bên ngoài, sắc mặt lãnh đạm, nhìn bóng trực thăng Nghiêm Trạch điều khiển rời đi liền tiến về một chiếc xe jeep đậu gần đó. Yên lặng leo lên xe nổ máy. Trong mắt không dấu nổi tà ác.

Cơ hội ngàn vàng khó đổi này. Phải nhất quyết hạ ả đàn bà kia trước khi Nghiêm Tìm thấy cô ta.

Phía người của Lex nãy giờ bị coi như không khí đã có mấy phân cứng đờ.

Từ lúc Nghiêm Trạch gọi vừa dứt cái tên Bối Tư Mạn, sắc mặt của Lex đang đứng bên kia liền đại biến nghiêm trọng.

Trước nay Lex làm việc vô cùng bình tĩnh cẩn trọng. Thông tin về người có thể khiến Lex trưng ra phản ứng này chỉ có một.

Chu Mạt đứng bên cạnh nhận ra phản ứng khác thường của Lex, ngờ ngợ cái tên Bối Tư Mạn một lúc hai mắt liền phát sáng:

“Tôn chủ. Đó chẳng phải là người mà ngài vẫn luôn tìm ư?”

Lex không phản ứng im lặng quan sát đám người Nghiêm Trạch. Trong suốt trận chiến kia hắn không thấy bất kỳ người phụ nữ nào ngoài người phụ nữ xuất hiện trong máy tính lúc này đang đứng bên cạnh Nghiêm Trạch là Kate.

Điều này chứng tỏ người tên Bối Tư Mạn này luôn trốn trong trực thăng không hiện hữu cho nên hắn mới không nhìn thấy mặt. Vẻ mặt ngưng trọng của Lex càng khiến cho đám người của hắn thêm phần hiểu rõ, cái tên Bối Tư Mạn này đối với Lex quan trọng như thế nào.

“Có lẽ là trùng tên, không thể nào Bối Tư Mạn lại ở trong Nghiêm gia được.” Chu Mạt nghi hoặc nói.

“Chu đại nhân, bây giờ chúng ta nên âm thầm theo dõi bọn họ tìm xem Bối Tư Mạn kia là ai. Tôn chủ đã tìm kiếm người này suốt từng ấy năm không thấy. Bây giờ một manh mối như này cũng quá đủ.” Tư Nghị là quân sư của Lex lên tiếng.

Lex ngưng trọng một chút liền gật đầu phân phó. “Chia ra hai đội. Một đội phòng thủ, ta cùng đội còn lại đi theo đám người kia.”

Đám người Lex vâng một tiếng, liền theo sự phân phó mất hút sau đợt tuyết kia. Còn Lex âm thầm lặng lẽ đi theo đám người Nghiêm Trạch, trong mắt có vô số cảm xúc khác nhau.

Tư Mạn. Anh hy vọng lần này sẽ là em.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 68
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...