Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 90

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sam nãy giờ đứng phía sau nghe chuyện vì một loạt hành động này mà kinh hồn bạt vía. Tiêu hóa được từng lời nói lạnh thấu xương sống của Tư Mạn thì càng hoảng hồn, sắc mặt tám phần tái nhợt khiếp đản nhìn Tư Mạn, đánh giá vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ chưa từng nhìn thấy của Tư Mạn càng khiến ông cảm thấy như ảo giác. Cô gái họ Bối kia còn có bộ mặt này?

“Cô dám giết ta?” Sắc mặt Nghiêm Giác Siêu nghiêm nghị cứng rắn không hề sợ hãi. Ông ta không tin Tư Mạn dám xuống tay với người đã sinh ra Nghiêm Trạch.

“Chỉ cần bảo vệ đứa trẻ an toàn, chuyện gì tôi cũng dám làm, ông tin không?” Miếng thủy tinh trên tay cô ấn vào da, truyền hơi lạnh lẽo sắc nhọn đến Nghiêm Giác Siêu khiến cho ông ta có chút do dự.

“Giết ta rồi cô nghĩ Nghiêm Trạch sẽ tha cho cô sao? Cho dù nó với ta không hòa thuận nhưng kẻ động vào người họ Nghiêm trước nay chưa từng được toàn thây!” Vừa nói thân thể Nghiêm Giác Siêu vừa động, bàn tay vừa xoay một vòng đặt sau hông sờ thấy khẩu súng thì mảnh thủy tinh trên tay Tư Mạn liền ấn mạnh xuống rạch đi một đường nhỏ lộ rõ từng tia máu. Giọng cô lạnh lẽo như gió đông:

“Lên nòng súng 2 giây, nhắm bắn 1 giây, bóp cò 0,5 giây cuối. Tổng cộng là 3,5 giây. Trong tình huống này ông đoán thử xem mảnh thủy tinh này của tôi nhanh hơn hay súng của ông nhanh hơn?”

“Lão gia!!!” Sam thất kinh hô lên, không hề ngờ đến Tư Mạn thật sự rạch một đường nhỏ trên cổ Nghiêm Giác Siêu, sự tàn nhẫn trong mắt cô hệt như ánh mắt chết chóc của Nghiêm Trạch. Sam tím mặt gắt giọng: “Bối Tư Mạn! Cô không được làm hại lão gia.”

Đám người cảnh vệ của Nghiêm Giác Siêu bị người bên Tư Mạn bao vây không thể tiến tới, số lượng ít hơn không thể đánh ngược đành đứng im chờ lệnh.

Tư Mạn không buồn để ý đến Sam, giật lấy khẩu súng trên hông Nghiêm Giác Siêu khiến cho ông ta vô lực mà bị cô khống chế.

Khóe môi Tư Mạn hơi nhếch lên lộ rõ một nụ cười xảo trá: “Ông nghĩ tôi xuống tay với ông mà không có thứ khác dự phòng bảo toàn tính mạng sao?” Cô xoay họng súng vào chân mình nhẹ nhàng nói: “Nếu cùng một lúc người cha không thuận mắt như ông bị thương và người phụ nữ đang mang thai con của Trạch bị ông bắn thì ông đoán xem anh ấy sẽ xử lý ai?”

Nghiêm Giác Siêu vẫn bình tĩnh ngồi yên, dáng vẻ của một người từng ngồi trên vạn người tạo thành khí chất hiếm có, ông ta nói với bộ mặt bình thản: “Nghiêm Giác Siêu này chưa từng bị phụ nữ uy hiếp, cho dù cô có giết ta hay là không, một vết thương nhỏ này cũng khiến cô phải trả giá đấy.”

Tư Mạn đưa tay quệt một giọt máu trên cổ Nghiêm Giác Siêu lên đôi môi không hề dùng son của cô. Màu đỏ rực của máu khiến cho khuôn mặt cô trở nên khác biệt, cứ như thể là biến thành một người khác. Động tác dùng máu của ông ta làm son của Tư Mạn khiến ánh mắt bình thản của Nghiêm Giác Siêu có chút biến đổi. Bộ mặt tàn nhẫn của người đàn bà này ông đã từng nhìn thấy. Thật giống bộ mặt của Bối Hân Đồng năm đó.

“Không những để cho phụ nữ uy hiếp mà còn để cho phụ nữ nếm máu của ông. Rất nhục nhã có phải không? Bây giờ ông chỉ cần đáp ứng điều kiện của tôi, tôi lập tức trả lại ông nguyên vẹn.” Tư Mạn ghé sát vào tai Nghiêm Giác Siêu, lời nói thầm thì nhưng lại độc đoán.

Sam vã mồ hôi hột đứng chôn chân một chỗ không dám lại gần. Ông nhìn khuôn mặt lạnh lẽo và đôi môi loang lổ vết máu không đều trên môi Tư Mạn mà trong lòng run rẩy, thầm tự mình an ủi mình trong lòng là đã đánh giá thấp cô gái kia, may mắn trước nay cô nhìn ông thuận mắt, nếu không bộ mặt kia sớm khiến cho ông ăn không ngon ngủ không yên rồi.

“Cô nhìn ta giống một kẻ ham sống sợ chết lắm sao?” Nghiêm Giác Siêu hừ lạnh: “Lúc ta làm chủ Nghiêm gia này cô còn chưa được sinh ra, số người uy hiếp, dọa giết ta không chỉ có một hai người, suýt chết không chỉ một hai lần, cô dựa vào cái gì mà nghĩ ta sợ?”

“Ông không sợ chết, nhưng tôi biết thứ ông sợ nhất là gì.” Tư Mạn buông lỏng mảnh thủy tinh, ném khẩu súng của ông ta sang một bên cầm lấy cổ áo Nghiêm Giác Siêu xé toạc ra lộ vết son đỏ và những dấu vết cần thiết trên lòng ngực chứng tỏ cho một đêm hoan ái, cô cười lạnh lẽo: “Thứ ông sợ nhất trên đời này chính là sự thù ghét của Nghiêm Trạch.”

Nhắc đến Nghiêm Trạch quả nhiên có hiệu quả, sắc mặt Nghiêm Giác Siêu lập tức thay đổi liền giữ vạt áo lại, che đi những dấu vết không được xóa sạch kia.

“Nói đi! Cô muốn gì?” Ông ta thư thả cài lại cúc áo, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay lau đi vết thương trên cổ. Quả nhiên là bị Tư Mạn đánh vào đòn chí mạng, ai bảo ông quá yêu đứa con trai này.

“Rất đơn giản. Nói cho tôi biết ông định làm gì mẹ con tôi? Tôi không tin ông thuận mắt với tôi, càng không tin ông không xuống tay. Ông chỉ là tìm cách để tôi và con tôi gặp họa mà không khiến cho Trạch nuôi thêm hận với ông mà thôi.” Buông mảnh thủy tinh xuống, Tư Mạn lại trở về trạng thái lãnh đạm như mì như ban đầu.

“Cô không nghĩ tôi sẽ nói dối?”

“Ông không thể.”

“Lý do?”

“Vì tôi là đặc vụ CIA Vivian.” Tư Mạn lấy ra từ chiếc đồng hồ một huy hiệu nhỏ hình bông hoa hồng có đính một hạt kim cương ở góc phải như chứng tỏ cô đích thị là Vivian.

Sắc mặt Nghiêm Giác Siêu lập tức đại biến.

Vivian là đặc vụ nằm vùng ở Pháp, rất nổi tiếng trong giới vì khả năng cải trang của mình đi thu thập thông tin. Vivian cũng chính là lá bài quyết định của một cuộc làm ăn quốc tế, không chỉ làm đúng nhiệm vụ thu thập tình báo mà còn tự mình bá chủ một vùng bằng tình báo thương mại. Quan hệ giao thương giữa Nghiêm gia và không ít các quốc gia khác đều phải qua tay Vivian. Nói cách khác Vivian là một trong những cây cầu làm ăn chủ yếu của Nghiêm gia. Duy chỉ có điều Vivian rất giỏi hóa trang cho nên mỗi lần xuất hiện đều mang bộ dạng không giống nhau, chỉ có huy hiệu nhỏ chứng tỏ bản thân cho nên không ai biết Vivian có hình dạng thật như thế nào.

“Cô không thể....” Không tin được người trước mặt lại có thể là Vivian lẫy lừng, ngàn vạn lần không thể ngờ đến, nhìn huy hiệu thì ngờ vực càng mơ hổ: “Vivian hoạt động cùng Nghiêm gia đã hơn hai mươi năm, tính đến bây giờ cũng phải hơn bốn mươi tuổi, sao có thể là cô được.”

“Ông quên rồi, ba năm trước Vivian từng cáo bệnh và đưa một người khác lên làm thay nhưng vẫn mang danh của Vivian, tôi chính là người đó. Người đã giúp Nghiêm gia có được cảng hàng không sạch sẽ nhất vào mùa đông ba năm trước.” Là một vụ làm ăn gây thiệt hại không nhỏ cách đây ba năm.

Nghiêm Giác Siêu vẫn nhớ rõ lúc đó Vivian đã khiến cho ông ta lật ngược ván cờ, lấy lại những gì đã mất. Chỉ không ngờ đến người làm chuyện đó lại là một cô gái trẻ. Thật mất mặt. Nếu vừa rồi không phải nhìn thấy tốc độ dùng thủy tinh uy hiếp và khả năng quan sát, cách khiến cho ông ta bị thương nhưng không động đến động mạch của Tư Mạn ông ta cũng khó mà tin cô là CIA chứ đừng nói đến Vivian. Trên thế giới này, người duy nhất Nghiêm Giác Siêu không thể đắc tội là Vivian, mối giao tình không nhỏ này khiến ông ta không thể nói dối. Vivian lại biết quá nhiều về Nghiêm gia, nói dối cũng sớm bị phát hiện ra.

“Không ngờ đấy, cô lại có thể là Vivian-S. Sao không nói sớm, tôi đã không đối xử với cô tệ. Đã như vậy tôi không có lý do để làm hại cô.” Nghiêm Giác Siêu tỏ vẻ thuận tình, cứ như thể cái tên Vivian này có tác động không nhỏ lên ông ta: “Tôi chỉ là muốn Tạ Bân chuẩn bị cho cô một bó hoa có độc mà thôi.”

Cuối cùng cũng khai ra, tuy rằng Tư Mạn biết Nghiêm Giác Siêu không đơn giản là chỉ bỏ độc vào hoa nhưng bấy nhiêu có thể làm ông ta chịu khai đã không dễ dàng.

“Bây giờ Tạ Bân ở đâu?”

Tư Mạn vừa dứt lời liền thấy bóng dáng cao gầy của Tạ Bân rẽ từ đám người áo đen bước đến, trên tay cầm một bó hoa màu đỏ rực bắt mắt kèm theo nụ cười gian xảo xải bước đến:

“Lâu quá không gặp, đùng một cái đã có thêm cục thịt trong người, Bối tiểu thư vẫn khỏe đó chứ....”

Đoàng!

Tạ Bân chỉ còn cách Tư Mạn ba mét liền nhận ngay một phát đạn từ phía Nghiêm Trạch khiến cho ông ta vội vã lùi lại tránh đạn:

“Ơ, thiếu gia, cậu đây là???”

Lúc này Tư Mạn và Nghiêm Giác Siêu mới thấy Nghiêm Trạch từ lúc nào đã lù lù đứng phía sau Sam, dường như là đã nghe rõ lời khai của Nghiêm Giác Siêu, cốc trà trên tay hãy còn ấm nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như rét tháng chạp, họng súng chĩa thẳng vào mi tâm Tạ Bân: “Mời Tạ tiên sinh và bó hoa cút ra khỏi đây.”

Tạ Bân giơ bó hoa lên trời, nhìn về phía Nghiêm Giác Siêu sắc mặt không được tốt thì đành nở một nụ cười hòa hoãn:

“Đã bị phát hiện ra rồi à, tôi còn chưa kịp góp vui nữa mà.”

Đoàng!

Thêm một phát súng nhắm về phía cánh tay Tạ Bân, may mắn ông ta né kịp liền tránh được đường đạn của Nghiệm Trạch.

“Cút!!!” Nghiêm Trạch nhìn thấy bó hoa đỏ rực mang hương độc càng mất kiên nhẫn.

Tạ Bân biết điều, miễn cưỡng giãn ra một nụ cười liền quay lưng bỏ đi. Trước khi đi đã kịp nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tư Mạn như một tia cảnh cáo. Ông thật sự tò mò, thân phận của cô gái kia là như thế nào lại khiến cho Nghiêm Trạch bưng bít kín đến mức xóa sạch mọi dấu vết trước khi cô đến Nghiêm gia, khiến cho ông ta không thể tìm ra chút manh mối nào.

“Tôi sẽ để mắt đến cô.” Nghiêm Giác Siêu để lại một câu, mắt liếc về Nghiêm Trạch nói: “Lần này ta thật sự sẽ không làm hại mẹ con cô ta.” Nói rồi bỏ đi không quay đầu.

Đám người Nghiêm Giác Siêu đi hết, Tư Mạn mới lấy lại sắc mặt an yên ngày thường ngồi xuống ghế. Nghiêm Trạch đi đến chau mày lau đi vết máu trên môi cô trầm giọng:

“Dám giả làm Vivian, lá gan của em cũng không nhỏ.”

Đương nhiên Nghiêm Trạch biết, cô không phải người được Vivian ủy nhiệm, cô chỉ đơn giản là Ephemera mà thôi. Mánh khóe vừa rồi là lừa cho cáo già như Nghiêm Giác Siêu vào tròng, lợi dụng tên tuổi của Vivian làm bia đỡ khiến ông ta phải lùi bước.

“Ai bảo Vivian là thần tượng của em, mọi thông tin làm ăn của Vivian em đều rõ như lòng bàn tay, còn thó được một miếng huy hiệu này.” Tư Mạn vui vẻ lau lau miếng huy hiệu nhỏ nói: “Thiên tính làm mẹ của em là bảo vệ đứa trẻ, không thể sơ xuất dù chỉ một chút. Thông tin này của Nghiêm Giác Siêu vẫn chưa đủ, em nghĩ sẽ còn điều gì đó chưa khai thác hết. Ngoài hương độc từ hoa ra chắc chắn còn có thứ gì khác.”

Nghiêm Trạch nheo mi nhìn cô. Hắn đứng ở đó được một lúc đã có thể nhìn thấy bộ mặt khác của cô. Để có thể khiến Nghiêm Giác Siêu tin cô. Trước tiên cô đánh vào đòn tâm lý khiến cho ông ta suy diễn đến khả năng đặc vụ của cô, sau đó dùng dụng huy hiệu mà cô trộm được phụ đạo và các tình tiết liên quan để ông ta thật sự tin rằng người trước mặt là Vivian, vừa có giao thương vừa nắm rõ Nghiêm gia trong lòng bàn tay. Nếu không có pha xử lý bằng mảnh thủy tinh uy hiếp tinh thần Nghiêm Giác Siêu, làm lay động khả năng cảnh giác của ông ta thì khó mà hoàn thành được màn kịch này. Nghiêm Trạch nhìn ra được cách thức gạt người này của cô rất bài bản nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Hắn có chút tò mò thời gian lưu lạc ngoài kia cô đã trải qua những gì để có thể tôi luyện thành một tay lừa đảo lão làng như thế?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 90
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...