Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 30

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đám thanh thiếu niên da đen gầy gò vác súng đứng thành một dãy dài, bao vây cả tòa thành uy nghi. Mọi phương tiện giao thông đều bị dẹp sang đường khác, không cách nào tiếp cận con đường đến tòa thành.

Không sợ hãi, không run rẩy. Sắc mặt của những đứa trẻ kia bình tĩnh đến lạ.

Về phía người Nghiêm gia đang bị bao vây, cũng chẳng có nửa phân biến sắc, chỉ có đội hình đều thành một hàng, các loại súng khác nhau được trang bị cẩn thận nằm ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Hai nhân vật chủ chốt là chủ thượng Nghiêm Trạch và đại lão gia Nghiêm Giác Siêu uy nghiêm đứng ở vị trí thượng đài quan sát. Đôi mắt sáng quắc như chim ưng liếc một vòng rồi dừng lại trên một thanh niên lớn nhất trong đám thanh niên kia. Hắn có làn da đen phổ biến và quả đầu trọc lóc láng bóng, nhưng đôi mắt lại nghiêm nghị biểu thị cho kẻ có khả năng lãnh đạo kẻ khác.

“Một trăm tỷ.” Nghiêm Trạch nói.

Thanh niên kia có vẻ như là người đứng đầu. Thoáng qua tia giật mình với cái giá mà Nghiêm Trạch đưa ra, hắn quay đầu nhỏ giọng thầm thì với những thanh niên xung quanh. Vẻ lưỡng lự tỏ rõ trong sắc mặt kia.

“Lũ trẻ đó đáng giá vậy sao?” Nghiêm Giác Siêu ngậm điếu xì gà, nheo mắt nhìn đám người dưới kia bắt đầu có chút phân vân. Dẫu biết rằng, kẻ khác dùng tiền điều khiển đám người này thì chỉ cần dùng nhiều hơn có thể mua lại được chúng, nhưng chẳng thể hiểu sao Nghiêm Trạch lại đưa ra cái giá lớn đến vậy.

Nghiêm Trạch chống tay lên thành, vạt áo theo gió khẽ phất lên khiến cho người nhìn thoáng qua tia ảo giác, như một sự xuất hiện vô hình của thế lực nào đó, khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt. Giọng nói của hắn trầm trầm, ngữ điệu lạnh nhạt cất lên:

“Thứ gì không mua được bằng tiền, thì mua được bằng rất nhiều tiền. Đã tốn một khoản tiền mua chúng lần này, sao không thể mua hết cuộc chúng một lần để có thể dùng chúng làm việc cho Nghiêm gia? Nếu lần sau chúng lại đến ngả giá lần nữa, lần sau nữa. Bao nhiêu tiền cũng không đủ.”

Nghiêm Giác Siêu thở ra một làn khói trắng, cười lạnh: “Đám nhóc kia có biết gì là trung thành, có được đào tạo để phục tùng Nghiêm gia? Trong cả trăm đứa kia, có bao nhiêu đứa là vô dụng. Con ngả giá cho tất cả chúng với mức chung, không phải là khiến chúng ta dễ lỗ vốn hơn sao?”

Tạ Bân đứng đằng sau lưng Nghiêm Giác Siêu, cẩn thận bồi thêm: “Cậu cả, trẻ con ở khu ổ chuột này rất khó chiều, chúng không nghe lời bất cứ ai.”

Khóe môi Nghiêm Trạch khẽ nhếch lên: “Với lối suy nghĩ đó, chẳng trách bao nhiêu năm ông cũng không thể nào chiếm độc quyền thuộc địa Nam Mỹ.”

Nghiêm Giác Siêu cùng Tạ Bân thoáng sững lại, chút ngạc nhiên lộ diện sau đáy mắt rồi vội vàng biến mất, thay vào đó là một nụ cười thỏa mãn.

Con mắt của Nghiêm Trạch đã rộng đến mức, muốn một tay che cả bầu trời. Chiếm hết mọi thị phần trên thế giới từ những việc nhỏ nhặt nhất.

Trong lúc trên này ba người đàm đạo thì dưới kia, thanh niêm cầm đầu đã có phản ứng.

Thế nhưng thay vì quy thuận vì con số kia, thì đám nhóc lại chĩa họng súng về phía tòa thành sẵn sàng tư thế chiến đấu như một sự khước từ kiên quyết.

“Ồ, tiền mà cũng chê, có cốt khí.” Nghiêm Giác Siêu rít một hơi thuốc, lớn giọng nói.

“Nhiều tiền vậy, chúng cũng không cần. Rõ ràng có lưỡng lự, vậy thì số tiền kẻ kia cho chúng không thể nhiều hơn chúng ta. Tại sao chúng lại không chấp nhận?” Tạ Bân nheo mắt quan sát đám trẻ, đôi mắt sâu xa kia như muốn nhìn thấu tất cả những vẻ mặt non trẻ kia: “Trừ phi, kẻ kia đã cho chúng thứ khác.”

“Có thể là thứ gì quý giá hơn cả tiền.” Nghiêm Giác Siêu đặt điếu thuốc xuống, liếc mắt sang Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch đút tay vào túi quần, bóng dáng cao lớn bình lặng như mặt hồ. Chỉ cất giọng trầm lạnh:

“Ma túy.”

Mắt Nghiêm Giác Siêu cùng Tạ Bân cùng sáng lên. Đúng vậy, những đứa trẻ này cần ma túy, mà bao nhiêu tiền mua ma túy cũng sẽ hết. Nếu có người cho không chúng, thì đúng là quý giá hơn rất nhiều.

“Rốt cuộc là kẻ nào tốn nhiều công sức đến vậy để triệt hạ chúng ta? Ma túy đâu thể nói cho liền cho được.” Nghiêm Giác Siêu nhíu mày. Trực giác mách bảo, kẻ kia không hề tầm thường.

Nghiêm Trạch nhìn qua ống nhòm. Đôi mắt hắn phóng về phía sau đám trẻ đang cầm súng, hướng thẳng về phía một mái đình nghỉ chân, nơi có một bóng người mặc âu phục đang ngồi, thư thả uống từng ngụm trà, ngạo khí quanh thân như một con quỷ dữ. Cách người xung quanh cung kính quỳ gối trước mặt người kia cũng đủ thấy kẻ này muốn xưng đế, nắm quyền sinh quyền sát trong tay, là sự hiện diện như quân vương chuyên chế thời xưa.

“Là hắn.”

Nghiêm Giác Siêu cùng Tạ Bân cùng lấy ống nhòm phóng tầm mắt quan sát người mà Nghiêm Trạch nói, thoáng chốc vẻ bình thản đã biến mất, thay vào đó là sát khí cuồn cuộn nổi lên. Ánh mắt như phát ra tia lửa, chứng tỏ cho một sự xuất hiện của vị khách không hề được hoan nghênh.

Kẻ đứng đằng sau tất cả những vụ mưu sát Nghiêm gia, dành hết mọi thị phần và sẵn sàng hạ thủ bất kỳ ai có mối liên hệ với Nghiêm gia.

Lex.

“Khử hắn.” Nghiêm Giác Siêu lạnh lùng cất giọng. Chẳng mấy khi Lex trực tiếp xuất hiện, đương nhiên phải nhân cơ hội mà tiêu diệt rồi.

“Chúng ta đã bị bao vây, khoảng cách từ đây đến chỗ hắn là sáu trăm thước, không có khả năng.” Tạ Bân bình tĩnh nói.

Nghiêm Trạch coi như không nghe thấy, chỉ hạ lệnh với Hắc Báo:

“Mang Bối Tư Mạn lên đây.”

Nghiêm Giác Siêu thoáng sa sầm mặt: “Lúc này rồi còn đem ả đàn bà vô dụng đó lên đây làm gì?”

Ánh mắt Nghiêm Trạch thẫm lại, hơi thở lạnh đến mức khiến người khác như ngồi ở Bắc cực, hắn nhàn nhạt nói:

“Cô ta có thể bắn chết ông ở cự ly đó. Ông có tin không?”

Nghiêm Giác Siêu tỏ vẻ nghi ngờ, đưa mắt sang Tạ Bân xác nhận. Tạ Bân ra vẻ không liên quan đáp:

“Miệng của hai vị đệ nhị đệ tam rất cứng, thuộc hạ chẳng moi được gì về cô ta cả.” Chứng tỏ rằng ngoài việc Tư Mạn là phụ nữ, Nghiêm Giác Siêu chẳng thể biết gì nhiều hơn vì Nghiêm Trạch cất giấu quá kĩ càng.

Nghiêm Trạch không buồn quan tâm đến việc khác, chỉ lạnh lùng nói:

“Muốn cô ta khử hắn, ông nên chuẩn bị thuốc giải độc cho tốt.”

Hắc Miêu có thể cứu Tư Mạn, nhưng không thể giải độc nhanh như vậy nếu không thể điều chế thuốc giải kịp thời. Lời này của Nghiêm Trạch càng khẳng định Tư Mạn có thể làm điều mà người khác không thể. Khiến cho Nghiêm đại lão gia kiêu hãnh chốc lát phải thoáng qua suy nghĩ.

Nên chăng lùi một bước?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 30
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...