Dịch& Edit: Hai chị em Mit
“Cô bé, chân bị sao vậy?” Chú Vương hỏi.
“À, là lần trước cháu gặp phải kẻ cướp, không cẩn thận nên bị ngã
ạ.”
“Chú còn tưởng cháu bị tên cướp làm bị thương, vốn cho rằng trình độ
Dịch Văn như vậy sẽ không để hắn chạy thoát, kết quả thật ngoài dự đoán
mà.”
Đào Nhạc cúi đầu, biết bởi vì Tô Dịch Văn thấy cô bị thương nên quay
lại, thế nên mới để tên cướp chạy thoát, bây giờ nghĩ lại thấy cô cũng có chút
trách nhiệm.
“Thầy Tô thực sự rất lợi hại.” Đào Nhạc thừa cơ lảng sang chuyện
khác.
“Chứ còn gì nữa, kiểm sát viên như các chú ấy phải thông qua một khóa
huấn luyện đặc biệt, tuân theo lệnh cấp trên, nói là phải phát triển toàn diện,
trước đây làm gì có chuyện này. Giờ chú ấy cũng có khác gì cảnh sát chúng tôi
đâu, chú ấy có bằng cấp cao, chuyện thăng chức cũng chỉ là sớm muộn thôi.” Chú
Vương mỉm cười, trong lời nói còn chứa cả ý khâm phục Tô Dịch Văn.
Đào Nhạc nghe cũng không nói thêm lời nào, cô biết Tô Dịch Văn là
người mạnh mẽ, cũng như lời chú Vương nói, với năng lực công tác của anh, chỉ
trong vài năm có thể thăng lên làm kiểm sát trưởng, đến lúc đó cô còn có thể láo
xược với anh nữa không, mà cũng có thể sau khi cô tốt nghiệp, bọn họ sẽ không có
cơ hội gặp lại nhau đâu.
…
Xe chạy chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, Đào Nhạc bước xuống xe lại
bị chú Vương gọi lại, “Cô bé, chú thấy chân cháu đi lại cũng khó khăn, để cho
tiểu Hàn dìu cháu vào đó đi.”
Chú Vương sắp xếp thế này thóang cái làm cả hai người đều bị chấn
động, ai cũng bất chấp tất cả mà cự tuyệt. Đào Nhạc biềt tên nhóc này hận cô đến
nghiến răng nghiến lợi, để cho cậu ta đưa cô vào trong, sớm muộn gì cũng sẽ đánh
nhau ở trong đó, Đào Nhạc nghĩ tới nghĩ lui, mỉm cười nói: “Chú Vương này, chỉ
có vài bước chân chắc không sao đâu, bác sĩ cũng đã nói cháu nên đi lại vài
bước, tự cháu vào trong là được rồi.”
“Vậy sao được, Dịch Văn mà biết chú đối xử với sinh viên của chú ấy
thế này thể nào cũng có ý kiến.” Chú Vương mở miệng là nhắc tới Tô Dịch Văn, Đào
Nhạc thực sự không còn cách nào.
“Chú Vương à, thực sự không cần mà…”
Chú Vương phẩy phẩy tay, quay qua tên nhóc Hàn Húc từ nãy giờ vẫn
chưa nói lời nào: “Tiểu Hàn, cậu đưa Đào Nhạc vào trong xem sao, tôi chịu không
nổi mùi bệnh viện.”
Hàn Húc cau mày, rất khó chịu với sự sắp xếp của chú Vương, “Đội phó,
trong đồn chúng ta vẫn còn nhiều việc, chú —— “
“Tôi nói là không sao mà, không có trễ giờ đâu.” Chú Vương châm điếu
thuốc, “Cậu phải biết rằng Đào Nhạc là nhân chứng quan trọng của vụ án này, nếu
như cô ấy xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ tôi phải ăn nói ra sao với Dương đội trưởng
đây. Bớt nói nhảm đi, đi nhanh!”
Chú Vương suy cho cùng cũng là người từng trải, kiểu gì cũng nói
được, cái gì nhân chứng, cái gì đội trưởng tất cả đều đè lên đầu Hàn Húc, cậu
nhóc nói không ra một chữ, thật thà bước xuống xe, quay đầu nhìn Đào Nhạc, “Đi
thôi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Đào Nhạc thực sự chưa bao giờ thấy người nào sau khi bị cấp trên la
mắng vẫn còn có thể hung hăng như vậy, là do cậu nhóc chưa hiểu chuyện, cô cũng
không thèm chấp nhất với cậu ta làm gì.
Vào bệnh viện, Đào Nhạc đã quen đường đi đến phòng của nữ bác sĩ kia,
trong lòng cô thầm nghĩ phải mau mau thay băng, đỡ phải nhìn thêm gương mặt tên
nhóc này.
“Cô đi rất nhanh, chân có thật là bị thương không vậy?” Hàn Húc đột
nhiên nói một câu, vẻ mặt nghi ngờ.
Đào Nhạc dừng chân, quay đầu lại, “Tôi nói này, cậu thật đúng là con
người thích gây thù oán, có gì nói thẳng ra đi, đừng có trưng cái bộ mặt đó ra
với tôi.”
“Hừ, chúng ta đều như nhau thôi. Tôi nói cho cô biết, nếu lần trước
không phải cô náo loạn trong đồn cảnh sát, tôi đã không bị đội phó la mắng, chỉ
vì sáu mươi đồng của cô!” Nhắc tới chuyện này, Hàn Húc hận không thể băm vằm Đào
Nhạc ra thành trăm mảnh.
“Đáng đời cậu. Tên nhóc xấu xa như cậu không biết tại sao có thể vào
làm việc ở đồn cảnh sát được, nam không ra nam, nữ không ra nữ, thật là nỗi khổ
của xã hội, là sự bất hạnh của xã hội!” Đào Nhạc lắc đầu, giả vờ thương
tiếc.
“Nói ai hả!”
“Nói cậu đó, sao nào!”
Hàn Húc tức giận, lấy giấy chứng minh giơ ra trước mắt Đào Nhạc,
“Thấy rõ rồi chứ, ông đây là người lớn nhé!”
Đào Nhạc nhìn một cái, đúng là tên nhóc này đã hơn hai mươi tuổi,
nhưng mà…
“Xin lỗi nha em trai, nhìn thế nào cũng thấy cậu nhỏ hơn tôi một tuổi
thì phải? gọi một tiếng ‘chị’ nghe xem nào.” Đào Nhạc che miệng cười trộm, muốn
đấu với tôi cậu vẫn còn non nớt lắm.
Hàn Húc tức nghẹn nói không nên lời, mặt hơi đỏ lên. Nhìn kĩ một
chút, thì bề ngoài cậu nhóc quả thật trông rất được, giọng nói lại mềm mỏng,
quyến rũ. Nghẹn cả nửa ngày, vụng về nói một câu, “Cô nằm mơ đi!”
Đào Nhạc thở dài, “Không gọi cũng không sao, dù gì cũng không thay
đổi được sự thật, hơn nữa dáng vẻ của cậu cũng có thể xem như một tiểu mỹ nhân,
làm cảnh sát thật đáng tiếc.”
“Cô, cô đừng khinh người quá đáng!” Hàn Húc lớn như vậy vẫn chưa từng
bị ai chọc ghẹo quá mức như thế này, đối phương lại là nữ, chuyện này mà bị
truyền ra ngoài cậu sẽ bị người khác cười đến rụng cả răng.
Đào Nhạc biết cũng nên dừng lại, nếu làm cậu nhóc này nổi nóng thì
hậu quả sẽ khó lường. Thừa dịp Hàn Húc vẫn chưa bùng phát, cô nhanh chân bước
vào phòng khám.
Bác sĩ chính là bà chị lần trước, thấy người lần này đưa Đào Nhạc tới
không những là một cảnh sát mà còn là một cậu nhóc trẻ tuổi, chị ta nhướng mày,
“Sao lại đổi người rồi?”
“Hả?” Đào Nhạc không hiểu.
“Chồng của cô đâu?”
Lúc này Đào Nhạc mới hiểu, hóa ra là hỏi Tô Dịch Văn. Chậc chậc,
người đàn ông thật sự có tài, làm cho bác sĩ nhớ tới, may mà không phải là chồng
cô, nếu là thật, cô chắc sẽ chết chìm trong hũ dấm chua.
“Cậu ta là em cô hả?” Chị bác sĩ hỏi.
“Không phải!”
“Không phải!”
Hai người cùng mở miệng nói một câu, hiếm khi ăn ý với nhau như vậy,
sau đó lại trừng mắt nhau. Đào Nhạc nghĩ thầm, bà đây nếu có một thằng em thế
này còn không chết sớm à. Hàn Húc lại nghĩ, để cậu gọi cô gái đáng chết này là
chị, chi bằng bắn một phát cho cậu chết đi.
Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua, vẻ mặt kì lạ, đè chân thay băng cho Đào
Nhạc thật mạnh, người nào đó đau quá mà chảy cả nước mắt.
“Xin bác sĩ nhẹ tay ạ.” Đào Nhạc cầu xin.
Lần này không có Tô Dịch Văn ở bên cạnh ngăn cản, nữ bác sĩ đương
nhiên tự do ra tay, chị ta hung ác nói, “Được rồi, tôi thấy cái chân này cũng
khá hơn rồi, tôi sẽ đổi thuốc cho cô lần nữa, thuốc bôi da thôi. Nếu hết sưng
thì không cần dùng.”
Đây là thái độ đối đãi với bệnh nhân sao? Đào Nhạc cảm thấy thật đau
xót, lần trước nữ bác sĩ nói chuyện hay như vậy, sao vừa ngoảnh mặt là không
nhận ra ai nữa rồi, không phải lần này cô không mang theo Tô Dịch Văn liền bị
đối đãi thế này chứ!
Nữ bác sĩ sau khi ghi xong toa thuốc đưa Đào Nhạc, cuối cùng không
quên nói thêm một câu, “Thanh niên cô cậu xử lý chuyện tình cảm cho tốt vào,
dùng cái chết đe dọa, ảnh hưởng bản thân thì tốt cái gì chứ.”
Đào Nhạc đành ngậm đắng nuốt cay cũng không muốn giả thích lại, nếu
chị ta đã không phân biệt rõ ràng quan hệ giữa nam và nữ, nói gì cũng vô
ích.
Ra khỏi phòng khám, Hàn Húc quay đầu nhìn Đào Nhạc không kiên nhẫn
nói một câu, “Được rồi, nhiệm vụ của tôi cũng đã hòan thành, chúng ta hẹn không
gặp lại.”
Đào Nhạc cười khẩy, “Hàn mỹ nhân, đừng nói lời tuyệt tình như vậy, vụ
án của các cậu vẫn còn cần tôi hỗ trợ mà.”
Hàn Húc cố sức kiềm chế cơn giận của mình, tốt xấu gì cậu cũng là đàn
ông, mỹ nhân cái gì chứ, thật là sỉ nhục cậu.
“Đào Nhạc, cô có gan thì chờ đấy.” Hàn Húc quăng lại một câu, không
thèm quay đầu lại bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Đào Nhạc giống như bị đánh một gậy, cả người mệt mỏi, chẳng lẽ thật
sự già rồi, cãi nhau với tên nhóc này cũng quá hao tâm tốn sức, nhớ lại chuyện
cô tranh cãi thao thao bất tuyệt (ý là nói không ngừng nghỉ) ở cuộc thi hùng
biện, hào quang sáng lạn những năm tháng đó thực sự đã ra đi không trở lại
rồi.
Lúc này, cục gạch đen trong túi Đào Nhạc rung lên, ‘rì rì’ run khắp
cả người.
Đào Nhạc lấy di động ra, ngó thấy trên màn hình chớp chớp dòng chữ
‘Nơi công tác’, rốt cuộc tên Tô Dịch Văn cũng chịu xuất hiện rồi. Không do dự,
cô ấn phím nghe, một giọng nói quen thuộc vang lên. (ồ dé, cuối
cùng anh cũng đã trở lại sân khấu).
“Đào Nhạc, em có gọi cho tôi à?”
Câu đầu tiên lại là câu này, không hiểu sao Đào Nhạc tức giận, hai
ngày trước anh còn nói sẽ cùng cô tới bệnh viện, bây giờ người có lần mò tìm
cũng chẳng thấy.
“Em có việc gì sao?” Tô Dịch Văn hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn, em chỉ muốn nói với thầy là luận văn em
đã hòan thành xong rồi.” Đào Nhạc nói đại một lý do, không muốn lộ nỗi buồn cho
anh biết, giống như cô chờ đợi anh trở về vậy.
Đầu dây bên kia Tô Dịch Văn cũng im lặng một lúc, “Đào Nhạc, xin lỗi
em tôi đang ở VânNam.”
“Ồ.” Cô chỉ có thể thốt lên một tiếng, dù gì thì anh đi đâu cũng là
chuyện của anh, cô chỉ biết mình đang bị nguyền rủa trong trường
thôi.
“Thời gian đi quá gấp nên không có dịp nói với em, em đã đi bệnh viện
chưa?”
“Đi rồi ạ, vừa mới thay thuốc xong.” Mặc kệ cô có thừa nhận hay
không, thật sự Đào Nhạc có chút thất vọng, bởi vì Tô Dịch Văn thất
hứa.
“Tự mình đi à?”
“Không phải, có người đi cùng.”
“Bạn học hả, là nam hay nữ?”
“Không phải.” Đào Nhạc làm như cố tình giận dỗi, “Là hai người đàn
ông!”
Đầu dây bên kia Tô Dịch Văn hơi nhíu mày, “Đàn ông à? Đàn ông gì chứ,
là ai?”
Đương nhiên lúc này Đào Nhạc không thể biết được trong lòng Tô Dịch
Văn nghĩ gì, nói nhẹ nhàng, “Đàn ông là đàn ông chứ là gì nữa, thầy cũng quen
biết, là đội phó Vương và Hàn Húc.”
“Đội phó Vương? Anh ấy tìm em làm gì chứ.” Tô Dịch Văn dừng lại một
giây, “Còn nữa, Hàn Húc là ai hả?”
Đào Nhạc nghe giọng điệu anh giống như đang hỏi tội phạm, làm như cô
có lỗi với anh vậy, “Thầy Tô à, những chuyện này đều không liên quan đến thầy,
sinh viên chúng em không phải cái gì cũng bắt buộc báo cáo lại cho thầy
biết!”
Tô Dịch Văn cũng không thấy bực mình, bình tĩnh hỏi lại, “Đào Nhạc,
em có biết mình đang nói gì không hả?”
Đào Nhạc nắm chặt lấy cục gạch đen, tay run lẩy bẩy, Đào Nhạc biết
mình vừa gào to như vậy là lành ít dữ nhiều. Nhưng cô là một người thẳng thắn,
tuyệt đối không luồn cúi trước chủ nghĩa đế quốc, nhịn anh đến mức này là đủ
rồi, cô không cần phải lựa lời mà lấy lòng anh nữa.
“Thầy Tô à, không phải thầy vừa hỏi em sao, em trả lời rõ ràng bằng
tiếng Trung. Nếu thầy nghe không hiểu em sẽ giúp thầy tìm người phiên dịch nha?
Nhưng người cao sang như thầy đang bận việc, em không làm phiền thầy nữa ạ, bái
bai.” Cô nói một hơi xong xuôi, không chút do dự cúp điện thoại ngay, nếu đã
chấp nhận vứt bỏ bộ mặt kia, cô cũng không cần tự kiềm chế nữa.
Bên tai chỉ còn tiếng ‘tu tu’, Tô Dịch Văn sững sờ nhìn điện thoại,
trán nhăn lại, nắm chặt lấy tập hồ sơ trong tay.