Dịch & Edit: M2sisters
Đào Nhạc trầm mặc, cô tưởng rằng chuyện anh nói cưới cô chỉ là đùa
giỡn, không ngờ anh nghiêm túc như vậy, ngay cả nhà anh cũng đã mua rồi, vậy cô
thật sự phải lấy anh sao?
“Lão Tô, chúng ta thật sự không cần quá gấp rút, anh để em suy nghĩ
đã.” Đào Nhạc cúi đầu nói.
Tô Dịch Văn nhìn cô một lúc lâu, thở dài nặng nề, “Anh hiểu. Thật ra
anh chỉ định lo liệu sớm một chút. Mấy thứ này bây giờ mà không chuẩn bị thì sau
này sẽ rất phiền phức. Nếu em kiên quyết không đồng ý, vậy mấy năm nữa chúng ta
sẽ tính tiếp.”
Đào Nhạc nghe xong mấy lời này trong lòng cũng chẳng thoải mái, chỉ
càng thêm nặng trĩu, cô rất rối trí, không biết nên nói gì mới được, cuối cùng
đành khẽ đáp lại một tiếng.
Bữa cơm ăn không vui vẻ như mong đợi, Tô Dịch Văn tính tiền xong đã
thấy Đào Nhạc đứng trước cửa thang máy, vẫn còn cúi đầu. Anh biết lần này mình
đã quá vội vã, ở vị trí cô mà nói, bây giờ kết hôn đúng là hơi sớm, nhưng mà anh
ích kỉ vậy cũng là vì muốn chiếm trọn vẹn quả Đào bé nhỏ này thôi, đồng thời còn
xây dựng nên một gia đình ấm cúng.
Cửa thang máy mở ra, Đào Nhạc không chú ý tới đám người đang từ đó đi
ra, chỉ biết cắm cúi hướng về phía trước.
“Nhạc Nhạc, nhìn đường kìa!” Tô Dịch Văn muốn kéo cô thì cũng đã
muộn, bởi vì đầu cô đã va trúng người ta.
Đào Nhạc xoa xoa cái trán, vì mình hấp tấp nên cô vội vàng xin lỗi
người kia, “Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Là giọng phụ nữ, nhàn nhạt, không nghe ra tí ngữ điệu nào. Đào Nhạc
ngẩng đầu, thấy gương mặt chị này xinh đẹp, trên người chỉ là một bộ đồ màu xám
đơn giản nhưng lại có khí chất hàm súc uyển chuyển. Đây chính là người phụ nữ
trong truyền thuyết.
“Đã bảo em phải xem đường rồi mà!” Tô Dịch Văn ở bên cạnh trách
cứ.
Đào Nhạc tức tối, quay đầu lại nhỏ giọng trách cứ, “Anh chỉ biết nói
em thôi!”
Tô Dịch Văn đang định nói xin lỗi với người kia thì bên tai vang lên
giọng nói có phần quen thuộc , nhưng có chút khó xác định.
“Dịch Văn?”
Tô Dịch Văn ngẩng đầu, đối diện với người phụ nữ trước mặt, anh hơi
bất ngờ, “Lệ Chi?”
Người phụ nữ áo xám đảo mắt nhìn, “Khi nãy em không dám nhận, không
ngờ đúng là anh.”
Tô Dịch Văn mỉm cười, “Tại sao em lại ở đây, về được bao lâu
rồi?”
“Em tới đây có việc.”Chị ta nhìn đồng hồ, “Ngại quá, em có hẹn khách,
khi nào rảnh rỗi chúng ta liên lạc.” Nói xong chị ta hấ p tấp rời
đi.
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, Đào Nhạc vẫn đứng bên cạnh quan
sát, dùng linh tính của phụ nữ xem xét, từ khi người phụ nữ kia gặp Tô Dịch Văn
thì từ vẻ mặt cho đến giọng nói có sự thay đổi, từ đó cho thấy quan hệ giữa
người phụ nữ này và Tô Dịch Văn không hề đơn giản, thậm chí—-
“Lão Tô, chị ta là ai!” Đào Nhạc hung dữ bật ra một câu.
Tô Dịch Văn nắm tay Đào Nhạc đi vào thang máy, vừa nhấn nút xuống lầu
vừa thờ ơ trả lời, “Bạn thời đại học.”
“Thật sao?” Đào Nhạc nhìn anh vẻ nghi ngờ, cô không tin chỉ chỉ đơn
thuần là bạn thời đại học.
Tô Dịch Văn xoay người, cuối cùng thở dài, “Cô ấy tên Chu Lệ Chi, là
bạn gái trước đây của anh.”
Trái vải (*), em, sắp tới còn có trái nhãn nữa chứ gì!
Bây giờ Đào Nhạc mới nghĩ tới khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên anh,
từ trước giờ cô chưa từng hỏi qua chuyện anh có bạn gái cũ hay không, rõ ràng là
thất sách mà. Chả trách anh hôn lại có kĩ thuật còn cả mấy chuyện kia nữa kinh
nghiệm rất dày dạn, hóa ra anh đã từng…Hay lắm, lão Tô nhà cô là đàn ông cực
phẩm, nếu không bị người khác nhúng chàm, vậy cũng không bình thường, điều này
miễn cưỡng chấp nhận trước đã.
Nhưng mà —-
Trong lòng Đào Nhạc muốn bốc lửa, tại sao ông trời lại tạo ra một
người bạn gái cũ xinh đẹp, lại còn đễ cô đụng phải chị ta, uổng công Đào Nhạc có
ấn tượng tốt với chị ta, thì ra là tình địch.
Không đúng, Đào Nhạc ngẫm nghĩ, tại sao cô phải kích động như vậy,
người ta cũng không có biểu hiện gì với Tô Dịch Văn, chỉ là đi ngang qua rồi
thôi. Bọn họ ngay cả nói chuyện cũng chỉ có vài câu rồi người phụ nữ kia rời đi,
không hề uy hiếp tới vị trí của cô. Bây giờ cô nhỏ nhen với người ta như vậy,
chỉ có một vấn đề —- Đào Nhạc cô đang ghen tị! Bởi vì người ta vóc dáng xinh
đẹp, khí chất tao nhã, giọng nói dễ nghe, nhìn ngang nhìn dọc đều chính là mục
tiêu đàn ông theo đuổi, hơn nữa khi đứng cạnh cô lại là sự chênh lệch giữa một
con cá hố với một đóa hoa hồng.
Ra khỏi thang máy, Tô Dịch Văn nhận thấy Đào Nhạc nãy giờ không nói
gì, “Em lại làm sao vậy?”
Đào Nhạc quyết định tạm thời không xoắn xít với vấn đề chênh lệch này
nữa, bình tĩnh nhìn vào mắt Tô Dịch Văn, “Em nói này, anh gặp lại bạn gái cũ sao
không có động tĩnh gì hết vậy?” Đào Nhạc cảm thấy dựa theo tiểu thuyết ngôn tình
thì khi gặp lại nhau chính là giai đọan bắt đầu ngược tâm.
“Vậy em nghĩ anh phải như thế nào?” Tô Dịch Văn hỏi ngược
lại.
Trong một khắc Đào Nhạc không thể trả lời, sau khi chấn chỉnh lại
mạch suy nghĩ thì bắt đầu bịa, “Đầu tiên, khi hai người gặp lại phải có loại cảm
giác vô cùng xúc động, tiếp đó thì nhìn nhau với đôi mắt ngấn lệ, cuối cùng là
bỏ em rồi đi với chị ta, tiếp theo thì chúng ta bái bai. Nhưng mà, sao em thấy
chẳng giống như suy nghĩ của em vậy kìa?”
Tô Dịch Văn ra sức gõ đầu cô, “Em ăn no rảnh rỗi quá!”
Đào Nhạc xoa xoa trán rồi quệt miệng, “Trong TV đều diễn như vậy
mà.”
“Sau này em bớt xem mấy bộ phim đó đi!” Tô Dịch Văn vò đầu, “Anh làm
sao em mới vừa lòng đây, phải giống như lời em nói là bỏ đi chung với cô ta thì
em mới vui phải không?”
Đào Nhạc không trả lời, nhưng liên tục lắc đầu, đứa ngu mới thấy vui
á.
“Thế là được rồi, em đúng là kiếm chuyện!” Tô Dịch Văn tức giận nhanh
chân ra khỏi nhà hàng.
Đào Nhạc chạy đuổi theo sau, “Lão Tô, anh đợi em với, chân anh dài em
theo không kịp.”
Tô Dịch Văn đi được một đoạn rốt cuộc cũng dừng lại, xoay người nhìn
cô chạy tới, cười nham hiểm, “Em biết sai chưa nào?”
Đào Nhạc nắm chặt lấy tay anh, vừa gật đầu lại vừa lắc
đầu.
“Em có ý gì hả?” Tô Dịch Văn hỏi.
Đào Nhạc nghiêm túc, “Đây không phải là vấn đề đúng hay sai, em vẫn
cản thấy anh quá bình tĩnh, lòng em lo sợ, ai biết được anh thật sự nghĩ thế
nào, có phải đang nhớ tới người ta hay không!”
“Em nghĩ anh là lọai người đó hả!”Tô Dịch Văn nổi nóng.
“Vậy anh nói em biết lý do anh chia tay với trái vải kia
đi.”
Tô Dịch Văn chịu không nổi cô, “Tên người ta mà em cũng dám
sửa.”
“Sao? Không được à! Em còn chưa gọi chị ta là trái nhãn là may rồi
đó!.” Đào Nhạc tức tối,
Tô Dịch Văn buồn cười bật thật tiếng, “Em đó, cả ngày chỉ biết nhỏ
nhen, anh chẳng thèm nói với em.”
“Anh đừng có ngắt lời, nói rõ ràng chuyện của hai người cho em
nghe!”Đào Nhạc cực kì cương quyết, nhất định hôm nay cô phải làm cho rõ ràng mọi
chuyện.
Tô Dịch Văn thở dài, “Thật sự chẳng có gì đáng nói cả, anh và Lệ Chi
mấy năm trước đã không còn gì rồi, lúc đó cô ấy muốn đi đào tạo chuyên sâu ở
nước ngoài, còn anh thì muốn phát triển sự nghiệp ở trong nước, hai người không
cùng chí hướng thì chia tay thôi. Sau đó anh nghe nói cô ấy sau khi tốt nghiệp
tiến sĩ ở nước ngoài thì cũng đã kết hôn, từ đó không có liên lạc gì, cho đến
khi đụng mặt nhau ở nhà hàng hồi nãy, chuyện chính là như vậy.
Đào Nhạc tạm tin, hai ta chống nạnh bắt đầu ra chỉ thị, “Nếu đã không
còn liên hệ, thì anh phải tiếp tục duy trì tình trạng này, không được lại dây
dưa như hồi trước, ngay cả nhắc cũng không được nhắc đến, bây giờ anh là người
của em, có biết chưa!”
“Vâng, xin tuân lệnh, bà cô à.”Tô Dịch Văn nói xong ôm eo cô rồi đi
thẳng về hướng bãi đỗ xe.
Đào Nhạc nói, “Anh lại bắt đầu giở trò lưu manh trước mặt công chúng
rồi phải không!”
“Tùy em muốn nói thế nào cũng được, anh cũng đã nói chuyện với ba mẹ
em, sau này em không cần phải về nhà mỗi ngày nữa, họ còn bảo anh quan tâm em
cho tốt.”Tô Dịch Văn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘quan tâm’.
Đào Nhạc biết ba mẹ cô đã làm kẻ phản bội đã hoàn toàn đầu hàng, dù
gì cô cũng chỉ là miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho anh băm vằm
rồi.
Đào Nhạc không phản kháng nữa, còn dựa vào cổ anh, chỉ cần nghĩ đến
bạn gái cũ của anh có học vị trên tiến sĩ, cô lập tức co quắp, bản thân cô nói
thế nào thì cũng mới chỉ ở đẳng cấp của Lý Mạc Sầu, nhưng người ta thì đã đạt
đến đẳng cấp của Đông Phương bất bại rồi.
“Lão Tô, thực sự trái nhãn kia rất là đẹp.”
“…”
“Cô ấy bao nhiêu tuổi?Chồng cô ấy làm gì, đã có con
chưa?”
“…”
Thấy Tô Dịch Văn vẫn không trả lời, côđấm vào vai anh, “Nói đi
mà!”
Tô Dịch Văn liếc nhìn cô một cái, “Là em không cho anh nhắc đến
chuyện quá khứ, anh chỉ làm theo thôi.”
“À.”
Lần này Đào Nhạc hoàn toàn phải ngậm miệng, cô cảm thấy nếu Tô Dịch
Văn đã không để ý, vậy thì cô cũng không cần phải quan tâm làm gì, dù sao đó
cũng chỉ là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, quan trọng nhất với cô bây giờ là
chuyện của hiện tại và tương lai thôi!