Dịch & Edit: ♥♥A Mọi và chị♥♥
Thực ra Đào Nhạc rất không muốn quay lại kí túc xá viện kiểm sát, vả
lại cô cũng đã dọn đồ về nhà rồi, tại sao vẫn phải đến nhà Tô Dịch Văn, được
thôi, có thể do ai đó đã nói câu, ‘Tôi đi nấu cơm’, cho nên cô mới đồng ý. Trên
thực tế, cô cũng nhớ tay nghề của Tô Dịch Văn, nói cách khác anh là do trời phái
xuống làm khắc tinh ủa cô.
Còn có một câu nói gì nhỉ, theo kinh nghiệm của con gái thì muốn giữ
một người đàn ông, phải nắm lấy dạ dày anh ta. Còn Đào Nhạc thì ngược lại, dạ
dày của cô đã bị Tô Dịch Văn bắt làm tù binh mất rồi.
Ngày hôm nay hình như là ngày Tô Dịch Văn biểu diễn tay nghề đầu bếp,
làm một bàn đầy thức ăn, hỏi anh lý do, lại còn làm như bí mật không chịu nói.
Hay lắm, dù gì cũng xem như cô tới làm khách, không cần quan tâm nhiều, chỉ ăn
là được rồi.
“Ăn cơm xong, đừng quên rửa chén đó nha.” Tô Dịch Văn sau khi gác đũa
nói ngay câu này.
Lại là rửa chén! Không phải anh mời cô ăn cơm à, tại sao lại phải làm
việc!
“Tôi không rửa!” Thái độ Đào Nhạc rất cương quyết.
Tô Dịch Văn cười cười, xoay người đi đến bàn làm việc cầm lấy một tờ
giấy, “Em còn nhớ bản hợp đồng này không?”
Đào Nhạc cứng họng không trả lời được, đây là bản khế ước bán mình
của cô, hình như đã mấy ngày cô không làm việc rồi.
“Về lý mà nói chuyện em bỏ bê công việc, tôi nên trừ lương.” Tô Dịch
Văn thong thả nói.
Đào Nhạc vừa nghe đến trừ lương, liền nóng lòng, “Tôi đâu có bỏ bê
công việc! Nếu không phải ngày hôm đó…hôm đó anh làm loại chuyện kia, tôi mới
đi. Hơn nữa, trong hợp đồng có viết anh phải cách xa tôi ba mét, anh không có lý
do gì để trừ lương!”
“Đúng là trong hợp đồng có viết ba mét, nhưng hôm đó khỏang cách giữa
tôi và em là không, cho nên không thể xem là vi phạm quy ước
được.”
“Anh ngụy biện!” Đào Nhạc cảm thấy bản thân không nói lại anh, đầu
ong ong hỗn loạn.
“Tôi nói sự thật.”
Được, nói sự thật à, Đào Nhạc dứt khoác hỏi thẳng, “Tại sao anh đồng
ý hẹn hò với Hứa Lăng!”
“Vậy vì sao em đi ăn với cậu cảnh sát kia!”
Không ngờ anh biết cả chuyện này, Đào Nhạc tức giận, “Tôi đi ăn với
Hàn Húc không thể so sánh với việc anh quang minh chính đại tán tỉnh chị họ
tôi!”
Nghe xong câu này, Tô Dịch Văn hơi tức giận, “Tôi tán tỉnh cô ta khi
nào, nếu hôm nay em không quấy phá, tôi cũng sẽ từ chối cô ta!”
Lời vừa nói dứt, Đào Nhạc thấy hơi nguôi nguôi giận, “Coi như anh từ
chối chị ta, tối qua tôi gọi tại sao anh không nghe!”
“Em gọi cho số điện thoại nào của tôi ?” Tô Dịch Văn vốn không biết
Đào Nhạc từng gọi cho anh.
“Là số cá nhân!”
Vậy thì đúng rồi, Tô Dịch Văn kéo ngăn tủ, lấy cục gạch đen ra, “Tôi
vốn không mang theo điện thoại, hôm qua tăng ca nên dùng số ở cơ quan, sáng sớm
về nghỉ ngơi một chút, trưa đã ra ngoài, em nói xem tôi lấy đâu thời gian kiểm
tra điện thoại, huống chi có lần nào em gọi cho tôi đâu chứ.”
Thì ra là thế, xem ra không thể hoàn toàn trách anh
được.
Không đúng, chuyện anh đi hẹn hò là sự thật, không ai ép buộc anh
cả.
Cho nên Đào Nhạc lại bắt đầu nói tiếp, “Anh ít viện cớ đi! Tô Dịch
Văn, đừng tưởng tôi không biết những lời anh nói với Hứa Lăng, chị ta hỏi gì thì
anh đáp nấy, nói rõ ràng hết hoàn cảnh gia đình, nếu tôi không chen ngang, chắc
chẳng mấy chốc anh đã là anh rể tôi rồi!”
Thấy dáng vẻ tức giận của cô, Tô Dịch Văn bước đến gần, “Em làm gì mà
để ý việc tôi trở thành anh rể của em vậy? Nói thật đi, sau này chúng ta còn là
người thân của nhau.”
Đào Nhạc đỏ mặt, cũng không sợ hãi khi anh đến gần, “Tới địa ngục mà
kết thân! Dù gì tôi không thoải mái!”
“Em khó chịu? Không phải là thích tôi rồi chứ?”
“Tôi…” Đào Nhạc bị hỏi đến nỗi nói không nên lời, đành giương mắt
nhìn.
Tô Dịch Văn cười gian ác, tròng kính lấp lóa, “Nhưng tôi nhớ rõ em
từng nó mình không thích đàn ông mà?”
Đào Nhạc im lặng, kéo lấy cổ áo anh, “Vậy là anh không biết, bà đây
dạo này đã học xong Đạo Đức Kinh đã biết bác ái là gì rồi đó!”
“Em có ý gì?” Anh cố ý hỏi.
“Ý là bà đây thích đàn ông, hơn nữa còn thích anh!”
Đào Nhạc cũng không chịu nổi nữa, trong lòng như có điều gì muốn trút
ra, vươn tay đẩy ngã Tô Dịch Văn ra ghế sofa, toàn thân bám chặt anh như bạch
tuột tám vòi, vụng về hôn đôi môi anh
Cũng có thể nói do lúc cô làm việc ở cửa hàng anh Cường, một lần nào
đó kiềm chế không được lòng hiếu kì đã lén xem phim kia, bây giờ chính là lúc
cô thực hiện.
Chiếc lưỡi linh hoạt mở rộng đôi môi, nhớ tới hình ảnh đẹp đẽ kia bắt
đầu thăm dò, hấp dẫn, khiêu khích, mãi cho tới khi trong cổ họng của người đàn
ông cất lên tiếng gầm nhẹ. Còn chưa kịp ý thức chuyện gì xảy ra, Đào Nhạc đã cảm
thấy cơ thể mình bị lật lại, Tô Dịch Văn đã ở phía trên cô.
Gương mặt của cô nàng ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, cánh môi hồng lần đầu
tiên nếm thử mùi vị sắc dục, đôi mắt Tô Dịch Văn đỏ ngầu, giọng nói trở nên mờ
ám, “Ai dạy em mấy chuyện này?”
“Tự học thành tài.”Hô hấp của cô không còn bình thường nữa, nhưng cô
vẫn ra vẻ cao ngạo.
Tô Dịch Văn khẽ cười, “Nhưng có hơi thô bạo đó.”
“Hả?”
Giây tiếp theo, đợi đến khi cô có phản ứng, anh đã nhanh chóng in dấu
lên đôi môi đỏ mọng kia. Môi quấn lấy nhau, anh có ý muốn trừng phạt nên cắn môi
cô, nhưng phía hạ thân lại không chịu được làm anh rên lên, hô hấp trở nên nặng
nề, anh chưa cảm thấy thỏa mãn, hô hấp càng khó khăn hơn, anh không vừa lòng,
tay bắt đầu lần mò xuống dưới cố tách hai chân cô.
“Không được…Tô…” Đào Nhạc ý thức được tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra,
cố mở to đôi mắt đang mê muội, muốn ngăn anh lại.
Tô Dịch Văn mặc kệ sự phản kháng của cô, tay thâm nhập vào bên trong
áo cô, da thịt trắng nõn khiến anh cũng không thể kiềm chế được nữa, miệng anh
thì thầm “Nhạc Nhạc, cho anh, cho anh nha…” ( èo, sắc
lang!)
Giọng nói khàn khàn kia chắc chắn là một lời ma chú, gần như đánh tan
lớp phòng thủ cuối cùng của cô.
Nhưng mà…
Một tiếng sấm kinh hồn vang lên, chính xác mà nói đó là tiếng nhạc
chuông khủng bố, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào trong phòng.
Trên sofa hai người trừng mắt nhìn nhau, giống như có ngàn vạn điều
bất mãn.
Tiếng chuông kia vẫn đang reo, cuối cùng Đào Nhạc cũng lên tiếng, “Là
điện thoại của em.”
“Ở trong túi của anh.”Tô Dịch Văn nói tiếp.
“Cho nên, em cần phải nghe điện thoại.”Nói xong, cô đẩy anh ra rồi
thoát khỏi sự kiềm chế của anh, không quên lấy điện thoại từ túi anh ra, vừa
nhìn là biết số điện thoại ở nhà.
Đào Nhạc liếc mắt nhìn Tô Dịch Văn, biết ngay nếu còn nằm dưới người
anh cô sẽ đánh mất chính mình, vội vàng ấn phím nghe, là tiếng của mẹ
Đào.
“Tiểu Nhạc, con đi đâu cả ngày nay vậy, trễ thế này còn chưa chịu
về!”
“Dạ, con đang trên đường về, sắp tới nhà rồi ạ.”
Tắt điện thoại, Đào Nhạc đứng dậy, vẻ ửng đỏ trên gương mặt chưa tiêu
tan, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, “Em phải về nhà rồi.” Cô ngại ngùng không dám nhìn
người đàn ông kia.
Tô Dịch Văn kéo cô lại, dịu dàng hỏi, “Dọn về lại được
không?”
Đào Nhạc khẽ nhếch môi, lòng đầy ngọt ngào, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý
định hỏi anh cho đến cùng, “Vậy sau này anh có còn đi gặp mặt hẹn hò nữa không
nào?”
Tô dịch văn giận dỗi, “Em nghĩ còn có thể không nào? Xem xong ba màn
kịch trong một buổi trưa, anh vốn chẳng còn tâm trạng nào mà hẹn hò, huống chi
bây giờ anh đã là người của em rồi.” ( ọc
ọc)
Anh thật là, dám nói những lời như thế, Đào Nhạc biết không nên quá
hy vọng vào người đàn ông này, lời ngon ngọt nào cô cũng không nói ra
được.
“Em sẽ suy nghĩ lại.” Đào Nhạc buông tay anh ra, kiểu gì cũng không
cho anh vênh váo đắc ý mới được.
Mà Tô Dịch Văn đợi cô đi đến gần cửa rồi mới nói tiếp, “Dù thế nào
em cũng quay về đây, đừng quên anh còn là ông chủ của em, bản hợp đồng đó vẫn
còn giá trị trước pháp luật, em không phải là không hiểu chứ?”
Thấy tia sáng xanh kia lại xuất hiện, Đào Nhạc không chút do dự,
mạnh tay đóng cửa, “Tô Dịch Văn, coi như anh lợi hại!”
Cô đi rồi, còn anh vì đạt được ý nguyện mà mỉm cười, bởi vì anh biết
cô nhất định sẽ quay lại.