“Tôi vừa nghe Phàn Kiến nói thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp
lần này của các em là Tô Dịch Văn sao?” Giáo sư Phùng đột nhiên hỏi một
câu.
“Đúng ạ.” Đào Nhạc trả lời thành thật.
“Về những việc của vòng thi thứ hai, thầy ấy biết rõ hơn tôi
nhiều, hai em quay lại hỏi thầy ấy đi.”
Đào Nhạc tức khắc vang lên một tiếng chuông cảnh giác, cẩn thận
dò xét, “Giáo sư Phùng, chẳng lẽ giáo sư Tô cũng là giám khảo vòng hai
ạ?”
“Thực ra…những việc này đều do nhà trường sắp xếp, tôi cũng
không thể nói nhiều, nói chung, thi vòng hai cũng không khó như các em nghĩ đâu.
Vả lại, giáo sư Tô cũng không phải người làm khó dễ người khác, tới hỏi thầy ấy
đi, không sao đâu.”
Nói cũng đến mức này rồi, Đào Nhạc không muốn tiếp tục hỏi nữa,
nói thật, trong lòng cô có chút hoang mang lo sợ, trước đây cô cảm thấy không
thể dựa dẫm vào người đàn ông này, một thầy giáo mới lại có thể lợi hại như vậy
sao?
Nhưng mà nghiên cứu sinh không thể đùa giỡn được, thời gian
cũng như tinh thần và thể lực đều phung phí hết rồi, cô không có lý do nào để
mắc kẹt lại tại vòng hai này.
Đào Nhạc, vì tiền đồ, cúi đầu xin lỗi trước người đàn ông đó
không có thiệt hại gì đâu, huống hồ hắn đã vứt hai ngày nghỉ lễ sang một bên,
thực ra Tô Dịch Văn đối xử với sinh viên cũng rất tốt.
Hơn nữa, trước đây cô cũng có chút tích
cực.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Đào Nhạc tốt hơn rất nhiều. Cô thấy
thời gian sắp tới bốn giờ, cô liền nói vài câu dự định đến phòng làm việc của Tô
Dịch Văn, đương nhiên, để thi vòng hai cô vẫn phải đi tìm
hắn.
Vội vã đi đến khoa nghiên cứu sinh, Đào Nhạc không chú ý đến
Phàn Kiến cũng đuổi theo.
“Đào Nhạc, cậu đợi mình với.”
Giọng nói của tên đê tiện thu hút ánh nhìn của mọi người từ bốn
phía, Đào Nhạc thật sự không muốn nói nhảm với cậu ta, chỉ ngại thể diện của cô
trong trường, không thể đánh cậu ta.
“Cậu lại làm gì vậy hả, tôi vẫn còn bận việc đây này.” Đào Nhạc
không muốn đến muộn, tránh để Tô Dịch Văn nói cô không giữ
lời.
Phàn Kiến vỗ vỗ ngực, hít thở bình thường, “Mình muốn mời cậu
ăn tối, cậu có thời gian không?”
“Không rảnh!” Đào Nhạc từ chối một hơi, cô dừng lại vài giây,
lạnh lùng nói, “Tôi nói cho cậu biết, đừng nói tối nay, sau này kể cả sáng,
trưa, chiều đều không rảnh!”
“Đào Nhạc, tại sao cậu lại đối xử với mình như vậy chứ, mình đã
theo đuổi cậu bốn năm rồi, ngay cả ăn cơm cậu cũng không chịu đi với mình
sao?”
Mắt thấy Phàn Kiến có xu hướng nóng giận, Đào Nhạc khôi phục
tâm trạng, cười cười, “Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn học, có một số chuyện
không thể miễn cưỡng được, điều kiện của cậu tốt như vậy, không đến mức vì tôi
mà như thành thế này đâu.”. Đối với tình huống này nói rõ ra, cô chỉ có thể copy
rồi học tập từ trong TV thôi.
“Điều kiện của mình tốt cũng không cần cậu thấy!” Phàn Kiến
kích động nói, nắm vai Đào Nhạc, “Có phải cậu có người yêu thích rồi phải không?
Cho nên mới đối xử thế này với mình!”
Đào Nhạc thực sự bị hành động này của cậu ta hù dọa cho sợ rồi,
cô biết bây giờ mình không thể cư xử cứng rắn được, thấy xung quanh có rất nhiều
người đến vây xem, Đào Nhạc nói giọng nhỏ nhẹ, “Cậu đừng kích động, đừng kích
động nữa, chúng ta nói chuyện thật rõ ràng nào.”
“Mình chỉ muốn biết tại sao!”
Bộ não Đào Nhạc nhanh chóng hoạt động, cô đã không biết bản
thân đang nói những gì rồi.
“Thực ra, mình có nỗi khổ tâm…” Vẻ mặt cô cam chịu, đau khổ, y
như diễn viên đau khổ vì tình, còn thiếu một ít thuốc nhỏ mắt nữa là đủ
bộ.
Phàn Kiến tự nhiên bắt đầu tin tưởng, thả lỏng tay, “Nỗi khổ
tâm gì vậy?”
Đào Nhạc cúi đầu, giọng rất nhẹ, “Cậu thấy mình học bốn năm rồi
có từng yêu đương gì chưa?”
Phàn Kiến lắc đầu, điều này cậu ta biết rõ nhất, nhưng điều đó
cũng không có nghĩa là cô không thích người khác.
“Có biết vì sao không?” Đào Nhạc dừng một chút, “Thực ra mình
không thích đàn ông, cậu hiểu là ý gì chứ.”
Phàn Kiến thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ, Đào Nhạc nói cô ấy
không thích đàn ông, vậy cô ấy là…không thể nào, thật không thể
nào!
Đào Nhạc sớm đã cười hô hố trong bụng, cô thật bội phục trí
tưởng tượng của mình, lý do như vậy mà cũng nghĩ ra được, ngay cả danh dự của
mình cũng bôi nhọ, nhìn bộ dạng ẻo lả của cậu thì đâu còn cách gì khác nữa, chỉ
là nếu những lời này để người khác nghe được, sau này cô thật khó sống trong
trường rồi.
“Đào Nhạc, cậu không thể như vậy!” Phàn Kiến mạnh mẽ kéo cô
lại, dùng sức mạnh, “Mình thích cậu là thật, nhưng cậu cũng không thể cự tuyệt
mình như vậy, vì cậu, chuyện gì mình tình nguyện làm, nghiên cứu thí nghiệm gì
cũng được, dù xem mình như con gái cũng không sao!”
Xem như con gái? Ngay cả lý do này cô cũng đã dùng, vẫn không
cách nào khiến cậu ta buông tha sao!
“Cậu bỏ tay tôi ra, vẫn còn muốn bị tôi đánh phải không!” Đào
Nhạc biết bây giờ cô giống như đàn chị xã hội đen, cô là một người học pháp
luật, vì cái tên ẻo lả này mấy lần gần bên bờ vực phạm tội, tội danh là cố ý gây
thương tích, những ngày tháng này thật quá đáng sợ, vừa ra khỏi ký túc xá là
phải nhìn xung quanh xem Phàn Kiến có mai phục hay không, về lâu dài, cô sẽ
nhanh chóng suy sụp mất.
Phàn Kiến không nghe theo cũng không khuất phục, hoàn toàn mất
đi dáng dấp của một người đàn ông, đôi mắt nhỏ bắt đầu ngân ngấn nước
mắt.
“Đào Nhạc, cậu không thể đối xử với mình như
vậy!”
Người đến xem càng lúc càng đông, đều chỉ chỉ trỏ trỏ, Đào Nhạc
và Phàn Kiến đã tạo nên một cảnh tượng chói lọi trên đường.
Nhẫn nại cũng có mức độ, hiện tại Đào Nhạc đang muốn bùng nổ,
chỉ là chút lý trí còn sót lại tự nhủ với mình rằng hậu quả sẽ rất tồi tệ, có
thể trường sẽ xử phạt, cũng có thể bị công an bắt giữ, tất cả đều sẽ đụng đến
cái mạng của cô.
Đang suy nghĩ, có một cánh tay từ phía sau đưa ra kéo hai người
bọn họ, giọng nói nghiêm túc.
“Đủ rồi, dừng lại đi.”
Đột nhiên cảm thấy được hình dáng mờ ảo của một gương mặt, cảm
giác lạnh lẽo, Đào Nhạc ngẩng đầu, đối đầu với ánh sáng, cuối cùng cô cũng thấy
rõ người mới đến, một đôi mắt kính sáng lóa, cộng thêm đôi mắt hoa đào
kia.
Rõ ràng là Tô Dịch Văn!'