Dịch & Edit: M2sisters
“Nhạc Nhạc, chúng ta bình tĩnh lại, hôm nay không thích hợp nói mấy
chuyện này, em nghỉ ngơi cho khỏe, nghe lời anh…” Tô Dịch Văn vừa nói, vừa kéo
chăn đắp cho Đào Nhạc.
Đào Nhạc đánh rồi đẩy tay anh ra, “Anh đi đi, tôi không cần anh ở đây
vờ vịt.”
Đáy mắt Tô Dịch Văn chất chứa nỗi đau xót, anh cúi người, nhẹ nhàng
nói, “Ngày mai anh lại đến thăm em.”
Đào Nhạc nhìn theo hình bóng anh, bất giác chảy nước mắt, cô biết
tính tình cô rất xấu, lại chẳng hiểu chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là cô
không biết yêu thương người đàn ông này. Những lời anh nói, làm sao cô không
nghe thấu chứ, bởi vì cô biết tất cả mọi chuyện anh làm đều muốn tốt cho cô,
nhưng sao lần này lại không giống như vậy.
“Tô Dịch Văn!”
Tay Tô Dịch Văn vẫn còn đặt trên nắm cửa, anh xoay người, thấy cô
giàn giụa nước mắt, anh nhếch môi, không muốn bản thân lại quá xúc động tổn
thương đến cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, cuối cùng Đào Nhạc nghẹn
ngào hỏi một câu, “Anh thích trái vải đúng không…anh đi vội thế là để đi tìm chị
ta chứ gì?”
Tô Dịch Văn không trả lời, cũng không do dự nữa, anh bước nhanh tới
trước mặt cô, ôm cô thật chặt, cô nhóc này đúng là miệng nói một đằng mà lòng
nghĩ một nẻo, hại anh muốn phát điên, cũng may cô nhóc còn biết luyến tiếc, nếu
không anh chẳng biết làm sao để qua hết đêm nay.
Đào Nhạc biết bản thân cô thật sự không có triển vọng gì, nếu đổi lại
nữ chính trên TV thì chưa cần nói tới chuyện chia tay, người ta cũng còn biết
đánh hai bạt tai nảy đóm đóm, còn cô chỉ là một người thùng rỗng kêu to, thấy Tô
Dịch Văn vừa đi là đã cuống cuồng, nếu lúc này cô không giữ chặt Tô Dịch Văn,
vậy thì chắc chắn sẽ bị trái vải cướp đi mất.
“Lão Tô…”Đào Nhạc vẫn luôn thích gọi anh như vậy, ít nhất biệt danh
này cũng thuộc sở hữu của cô.
Tô Dịch Văn vỗ vỗ lưng cô, lòng cực kì mừng rỡ, anh khẽ trách móc,
“Ngốc ạ, làm sao anh có thể đi tìm cô ta…”
Đào Nhạc lau nước mắt, “Nhưng mà em thấy anh và cô ấy cùng vào khách
sạn, em không có nhận lầm người!”
“Ừ. Anh có cùng cô ấy vào khách sạn nhưng không giống như em nghĩ.”
Tô Dịch Văn thấy thái độ cô nửa tin nửa ngờ nên bắt đầu nói rõ mọi chuyện, “Lệ
Chi đi tìm người nhờ cậy giải quyết cho vụ án của chồng, cô ấy còn vất vả mang
theo con đi khắp nơi, anh cũng chỉ muốn giúp cô ấy một chút thôi. Huống chi vụ
án của chồng cô ấy anh cũng không tiện tay nhúng vào, hơn nữa bây giờ anh không
còn là người trong phòng công tố, có một số việc không phải muốn là xen vào
được, anh chỉ có thể giúp cô ấy thiết lập vài mối quan hệ.”
“Thế hai người vào khách sạn làm gì chứ?” Đào Nhạc cay cú nhất vẫn là
vấn đề này.
“Anh đem hồ sơ mấy vụ án của đồng nghiệp cho cô ấy xem, vả lại khách
sạn đó cũng là trụ sở làm việc, bọn anh chỉ gặp mặt nói chuyện. Nếu em không tin
thì mai anh nói Lệ Chi đến đây, mọi người cùng gặp mặt nói rõ
ràng.”
Đào Nhạc nghe xong, nghiền ngẫm một lúc, “Vậy anh cũng có thế nói em
biết, tại sao mấy hôm nay lại bân tới nỗi không thấy mặt mũi anh đâu
cả!”
Tô Dịch Văn thở dài, “Tính em hay suy nghĩ lung tung làm sao anh nói,
anh nói rồi liệu em có để yên không? Huống hồ đây đều là việc công, sao anh có
thể làm như chuyện cười mà tùy tiện kể em nghe. Về phần vì sao công việc ở cục
chống tham nhũng lại bận rộn, em từng làm trong viện kiểm sát thì cũng biết rồi
đó, anh mới nhậm chức, có nhiều việc phải xử lý, lắm lúc muốn tránh mà tránh
không được.”
Lúc Tô Dịch Văn nói mấy lời này, nét mặt nặng nề, còn mang theo vẻ
mệt mỏi rã rời, anh nhìn Đào Nhạc, “Anh nói những điều này không phải để viện cớ
cho mình, anh không dành nhiều thời gian bên em, em có ý kiến có bực bội gì anh
cũng nhận hết, nhưng sau này đừng tùy tiện đi luyện tán đả nữa, anh nghe tin em
vào bệnh viện rất lo lắng, cũng may em và con không xảy ra chuyện.”
“Lão Tô…” Đào Nhạc cúi đầu, kéo kéo vạt áo anh, “Xin lỗi anh, sau này
em sẽ không ngốc nghếch nữa, anh đừng đi tìm mấy chị già ấy nữa có được không,
cho dù hai người gặp nhau vì công việc thì anh cũng phải nói thẳng cho em biết,
em không phải là đứa không biết phân rõ thị phi. Còn nữa, công việc ở cục bận
rộn, ít nhất một ngày anh phải gọi cho em một lần, như vậy em mới yên
tâm.”
“Được rồi được rồi, đây đều do anh sơ suất, về sau sẽ cố gắng sửa
đổi.” Tô Dịch Văn thấy cô cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ cừu non đáng yêu, lòng
thở phào nhẹ nhõm.
Đào Nhạc gật đầu, dằn vặt nhau cả buổi trời, cô quên mất bản thân
mình khi nãy gặp chuyện nguy hiểm mới đưa vào bệnh viện, giờ giải quyết xong
xuôi, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ.
Tô Dịch Văn biết cô mệt rồi, vội vàng đỡ cô nằm xuống, “Em ngoan
ngoãn nghỉ ngơi, anh chờ em sinh cho anh một đứa con trai bụ bẫm đó
nha.”
Đào Nhạc trề miệng, “Anh chỉ biết tới con trai thôi, trong nam khinh
nữ!”
“Không có đâu, là con gái anh cũng thích, chỉ cần do em sinh ra anh
đều thích hết.”
“Sinh cái đầu anh đó!”
Tô Dịch Văn nhếch mép cười cười, “Đầu anh em sinh không ra
đâu.”
Đào Nhạc không thèm trả lời, cô trở mình không dong dài với anh nữa,
một lát sau lại nhỏ giọng hỏi, “ Anh không đi à?”
Tô Dịch Văn ở bên cạnh ôm lấy cô nhẹ nhàng, “Em bảo anh đi thì anh
mới đi.”
“Vậy…” Đào Nhạc làm ra vẻ không tình nguyện, “Vậy em cho phép anh ở
lại, nhưng không được nửa đêm trốn mất, hôm sau em không thấy anh thì anh cứ đợi
mà nhận một xác hai mạng!”
Tô Dịch Văn không có khả năng chống lại, cô nhóc này đã có vũ khí áp
chế anh, anh đành phải tuân lệnh.
“Vâng, thưa bà xã đại nhân!” Tô Dịch Văn ngoài miệng bất đắc dĩ nói ,
nhưng trong lòng anh là cam tâm tình nguyện.
“Nói vớ nói vẩn, cái gì mà bà xã đại nhân, em không thừa nhận!” Đào
Nhạc vẫn còn ra vẻ, thực tế là cô đã thầm chấp nhận.
“Vốn là như vậy rồi. Đợi em xuất viện chúng mình lập tức đi đăng kí
kết hôn!”
“Em không đi!”
“Không do em quyết định!”
…
Trong phòng bệnh rốt cuộc cũng là sau cơn mưa trời lại sáng, cả phòng
tràn ngập bầu khí ấm áp, còn cách đó một cánh cửa lại là hành lang lạnh lẽo, Hàn
Húc nhìn thoáng qua, cười gượng gạo, cuối cùng thì xoay người bước đi.