Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 43

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dịch & Edit: M2sisters

Một tuần công tác điều tra nghiên cứu cuối cùng cũng kết thúc, Đào

Nhạc cùng mọi người ngồi xe lửa về nhà, nhưng gương mặt lại đen thui lúc nào

cũng nhăn nhó rầu rĩ.

Bạn hỏi Đào Nhạc vì sao à? Ngoài Tô Dịch Văn ra thì còn ai chọc cô

tức giận thế này nữa. Hôm đó sau khi bọn họ trở về phòng mỗi người, chị tiểu

Trương lập tức hỏi buổi tối tại sao không về phòng, mặt Đào Nhạc đỏ lên, ấp úng

nói là đi thăm bạn rồi qua đêm ở nhà bạn luôn. Chị tiểu Trương thừa biết Đào

Nhạc đang che dấu nhưng không lật tẩy cô, chỉ tùy tiện nói một câu, khi nào tổ

chức tiệc vui nhớ báo chị ấy biết một tiếng để còn chuẩn bị tiền

mừng.

Mặt Đào Nhạc lập tức đen lại, tuy cô và Tô Dịch Văn đã vượt thẳng ba

cấp mà leo lên giường, nhưng chuyện kết hôn với cô mà nói vẫn còn khá sớm, công

việc chưa ổn định, chưa thi xong nghiên cứu sinh, nắm mồ kia cô tránh càng xa

càng tốt.

Ngẫm nghĩ, chuyến đi này vừa vui lại vừa buồn, tuy có thể gặp được

thần tượng, hiểu rõ lòng dạ của tên cầm thú nhà cô, nhưng tất cả vẫn không thể

so sánh với nỗi đau vì mất đi trinh tiết.

Tô Dịch Văn thấy cô trên đường về một câu cũng không chịu nói, dụ dỗ,

an ủi kiểu gì cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui chắc là mình đã quá sung sức,

hiểu rõ tính cô vậy thì không nên sàm sỡ. Hiếm khi anh đi công tác lại gặp phải

chuyện đau đầu, đúng là hễ đụng tới Quả Đào này thì anh sẽ không có giây phút

nào yên ổn.

Cuối cùng cũng về tới kí túc xá viện kiểm sát, Tô Dịch Văn và Đào

Nhạc cùng lên lầu, một người luôn giữ bộ dạng bĩu môi, khinh thường, một người

thì bất đắc dĩ phải e dè.

Đào Nhạc vừa định mở cửa vào nhà thì bị Tô Dịch Văn kéo lại, giọng

anh mềm mỏng, “Chúng ta nói chuyện với nhau đàng hoàng rõ ràng đi, em cứ giữ bộ

dạng này mà không chịu trút ra anh đoán chắc sẽ bị nội thương vì phải nín nhịn

đó nha.”

Đào Nhạc từ chối, “Không cần, em không sao hết!”

Tô Dịch Văn mặc kệ, túm lấy cô lôi qua căn nhà đối diện, đóng sầm cửa

lại.

Trước tiên Tô Dịch Văn đặt hành lý cả hai xuống rồi đi nấu nước,

trong lúc đó Đào Nhạc vẫn đứng im, cô đang muốn xem thử trong túi anh chứa thứ

thuốc gì.

Làm xong tất cả mọi thứ, Tô Dịch Văn ngồi trên sofa, “Qua đây, ngồi

xuống.” anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình rồi xem phản ứng của cô.

Chuyện này thì Đào Nhạc vẫn nghe lời, cô bước tới rồi ngồi xuống, “Có

cái rắm gì thì thả nhanh đi, bà đây bận lắm!”

Tô Dịch Văn không nổi giận, tiện tay lấy túi sách mua ở Bắc Kinh ra,

Đào Nhạc thật sự quên mất chiếc túi này, đêm hôm đó mãi cùng anh lăn lộn trên

giường, quên mất tiêu phải xem qua cuốn sách bìa đóng gói kĩ càng thần bí

kia.

“Haiz, chẳng phải anh chỉ mua một cuốn cho anh thôi sao, tặng em luôn

à?” Đào Nhạc tò mò.

“Đúng vậy, đây còn là cuốn sách em thích đọc nhất.” Tô Dịch Văn vừa

nói vừa đưa cuốn sách qua.

Sách mà cô thích đọc nhất? Đào Nhạc cả thấy hình như mình chưa từng

nói qua cho Tô Dịch Văn biết loại sách mà cô thích, bởi vì sở thích của cô khó

có thể nêu ra ở nơi thanh nhã.

Lúc Đào Nhạc mở lớp gói cuốn sách ra, thấy ngoài bìa sách in ba chữ

“Đạo Đức Kinh”, cô đứng hình kích động muốn sùi bọt mép.

Mẹ ơi, anh ấy quả nhiên mua cuốn sách này.

“Sao vậy , em không thích hả?” Tô Dịch Văn mỉm cười hỏi cô, “Anh còn

nhớ lần đó em hét lớn nói là thích đọc Đạo Đức Kinh, học qua bác ác, anh cố tình

mua tặng em, còn là bản mới nhất, cũng không mắc tiền lắm, em phải giữ gìn cẩn

thận nha.”

Đào Nhạc bị sét đánh bất động, vội vã biện bạch, “Lần đó em chỉ nói

đùa thôi, sao anh lại tưởng thật vậy.”

“Có thêm kiến thức cũng không có gì sai, có thể khỏa lấp nỗi vô vị

trong đầu em, cuốn sách này đối với em mà nói là rất có lợi.” Tô Dịch Văn trịnh

trọng nói.

Đào Nhạc nghẹn họng, tiện tay mở rang đầu tiên, trên góc có viết mấy

chữ, là hai câu danh ngôn, nét chữ rất đẹp lại tràn đầy sức sống, đưa mắt nhìn

xuống dưới, còn có chữ kí, rõ ràng là Vệ Thiếu Khanh!

Đào Nhạc mất bình tĩnh, tay nâng cuốn sách bắt đầu run run, “Lão Tô,

đây là anh giúp em làm đó hả?”

“Chứ em nói còn ai vào đây!” Tô Dịch Văn bất đắc dĩ, anh biết cô muốn

chữ kí này tới chết đi được, tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn làm thỏa mãn

nguyện vọng của cô.

Đào Nhạc hưng phấn đến nỗi khóe mắt nở hoa, ôm chằm lấy Tô Dịch Văn,

hôn mấy cái lên mặt anh, “Anh đúng là người đàn ông của em, lúc quan trọng vẫn

là anh tốt với em nhất!”

“Hứ, vậy lúc bình thường thì không tốt hả?” Tô Dịch Văn nhẹ nhàng

nhéo mũi cô tỏ ý bất mãn.

Đào Nhạc lại bắt đầu cười khúc khích, tựa vào ngực anh, “Vâng vâng

vâng, lúc nào anh cũng tốt hết!”

“Nhưng không còn lần sau nữa đâu, em còn thần tượng nào thì mau thu

hồi lại đừng để anh biết nha!” Tô Dịch Văn cảnh cáo, anh thật chịu không nổi nếu

tiết mục này diễn ra hằng ngày.

Đào Nhạc vội vàng gật đầu, ôm lấy cổ anh, “Dù sao bây giờ trong lòng

em, người em sùng bái nhất không còn là Vệ Thiếu Khanh, mà là anh.”

“Thật sao?” Tô Dịch Văn không tin, nhưng trong lòng vui không tả

nổi.

“Thật mà, em xin thề!”

Tô Dịch Văn mỉm cười hài lòng, lại chăm chăm nhìn cô một hồi, mới

nghiêm túc lên tiếng, “Thế thì anh cũng đã tính rồi, cuối tuần này sẽ đến nhà

em, nói chuyện với ba mẹ em cho rõ ràng, anh cũng không muốn cả ngày phải lo

lắng thấp thỏm nữa đâu.”

Ôi trời, sao trọng tâm lại chuyển thành thế này ?

“Anh nói cuối tuần này?” Đào Nhạc thấy bất ngờ, “Vậy có gấp quá

không?”

“Không phải anh gấp, mà là do em bức thôi, nếu anh vẫn không nói

chuyện rõ ràng với ba mẹ em thì không biết còn xảy ra chuyện gì đây, nói không

chừng ngày mai lại bị gán cho cái tội cưỡng bức nữa đó chứ.”Tô Dịch Văn nghĩ nếu

như anh sớm đi chào hỏi gia đình Đào Nhạc thì lúc đó và bây giờ tuyệt đối sẽ

không có sự bất đồng như vậy.

“Không được, không được, quá nhanh rồi.” Đào Nhạc cảm thấy ngay cả

chính mình còn chưa có được một chút chuẩn bị nào, huống chi là ba mẹ

cô.

“Nhanh chỗ nào chứ? Dù sao cũng định như vậy rồi, anh sẽ đi nói

chuyện rõ ràng với ba mẹ em, yên tâm đi!” Tô Dịch Văn cảm thấy chút chuyện đó

cũng không làm khó được anh.

Đào Nhạc có cả trăm mối lo, “Chuyện này để em suy nghĩ đã, ít ra cũng

để em nói sơ qua với ba mẹ, chứ anh bất ngờ đến nhà em như vậy thì thật quá

đường đột rồi.”

“Em bớt viện cớ giùm anh đi. Lúc ở Bắc Kinh chúng ta cũng nói đâu ra

đó rồi, em còn nói gì mà chuyện gì cũng đều nghe theo anh, bây giờ lại nuốt lời

à !” Rõ ràng là Tô Dịch Văn đang tức giận mà.

Đào Nhạc thoáng ngẩn ra, gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn nhó, “Ây

da, bụng của em đau quá, em muốn vào nhà vệ sinh!” Nói xong cô lập tức chạy vào

nhà vệ sinh, nhanh chóng khóa cửa lại.

Tô Dịch Văn vẫn là chậm chân một bước, cô nhóc này thật biết cách làm

người ta nổi nóng mà. Anh đập cửa, gào thét, “Đào Nhạc, em ra đây cho

anh!”

Bên trong vọng ra một câu rên rỉ, “Em đau bụng mà!”

Thật ra cô vốn không phải bị đau bụng, chẳng qua là cô muốn thoát

khỏi trọng tâm câu chuyện này thôi, làm sao biết được cô đã tự bức mình vào

đường cùng chứ.

Giọng nói Tô Dịch Văn càng lúc càng lạnh, “Anh đếm đến ba, nếu em còn

không chịu bước ra thì anh sẽ xông vào đó!”

“Đây là kí túc xá nhà nước, cửa cũng là tài sản của nhà nước, anh cứ

phá đi, phá đi rồi anh đền!” Đào Nhạc phản kháng.

Được, còn dám tranh cãi với anh, Tô Dịch Văn cảnh cáo lần cuối, “Đào

Nhạc, em có bản lĩnh thì cứ ở trong đó cả đời luôn đi.”

Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chắc là có ai đó

đến.

Tô Dịch Văn liếc nhìn cửa nhà vệ sinh một cách bất đắc dĩ, cố kiềm

chế cơn giận đành phải ra ngoài mở cửa.

Đào Nhạc biết rõ hành động ngu xuẩn của mình đã chọc giận người nào

đó. Cô càng không có bản lĩnh trốn trong đây cả đời, ngay đến một giờ cũng không

chịu đựng được.

Đợi đã, sao bên ngoài không có động tĩnh gì vậy, lẽ nào anh bị cô

chọc cho tức đến mức ngất xỉu luôn rồi? Không đâu, không đâu, thể chất anh là

cầm thú, rất là mạnh mẽ, nhưng tại sao lại không có tiếng động nào

cả?

Qua một lúc sau, Đào Nhạc đã có chút hoảng loạn, chắc không phải

người đàn ông này đã chạy đến nhà cô đấy chứ.

Nghĩ vậy, Đào Nhạc lập tức mở cửa, hô lớn, “Lão Tô, chúng ta cùng

nhau thương lượng một chút!”

Vừa chạy ra đến cửa, cả người Đào Nhạc đột nhiên trở nên cứng ngắc,

ba hồn của cô đã bay mất hai rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đứng trước cửa chính là mẹ và dượng của

Đào Nhạc. Hai người nhìn một nam một nữ trong phòng mà đùng đùng nổi giận, gương

mặt mỗi lúc một dài hơn.

Đào Nhạc nghĩ, xong rồi, không cần Tô Dịch Văn đến nhà cô, hoàng thái

hậu cũng đã giá lâm rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 43
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...