Dịch + Edit: Hai chị em nhà Mit
Tô Dịch Văn gọi nhân viên phục vụ đến, “lớp dưới nồi lẩu sẽ là
bào ngư, ăn kèm với rau cải—— hai phần thịt bò Úc cao cấp, bốn con bào ngư Đại
Liên, một phần sashimi…”
Khóe mắt Đào Nhạc co quắp, nói không cần khách sáo anh ta liền
không khách sáo thật, gọi tòan thứ đắt tiền, chín tấm thẻ giảm giá của cô có
cũng như không rồi, đoán chừng ăn xong bữa này có khi thịt trên người cô cũng
không còn bao nhiêu.
Tô Dịch Văn dừng lại một chút, nhìn Đào Nhạc, “Em có ăn tôm
không, tôi bị dị ứng với món này.”
“Ăn được!” Đào Nhạc không chút do dự, bây giờ có bỏ chạy cũng
không thay đổi được thực tế cô sắp trở thành dân tị nạn, vậy thì trước khi chết
cũng muốn trở thành con ma no!
“Vậy cho một phần tôm lột vỏ.” Tô Dịch Văn đưa menu cho Đào
Nhạc, “Em xem còn muốn ăn thêm gì không.”
Đào Nhạc làm gì còn tâm trạng gọi món, cô liếc nhìn tờ order
trong tay nhân viên phục vụ, khá lắm, tất cả đều là hải sản và thịt tươi sống,
tên đàn ông này chắc là hòa thượng đầu thai, bây giờ được hòan tục rồi, đang ra
sức khai trai đây(*)
Cuối cùng Đào Nhạc chỉ chọn hai món rau, cô sợ mình nhìn thấy
cả bàn hải sản thập cẩm kia sẽ phát hỏa mất, màu xanh của thực phẩm là điều rất
cần thiết.
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, bầu không khí liền trở nên lạnh
lẽo, Đào Nhạc di chuyển cơ thể, làm như muốn thoát khỏi sự bất an cáu kỉnh nãy
giờ, cần phải biết đây là lần đầu tiên cô và một người đàn ông trẻ tuổi ăn cơm
riêng, ngoại trừ ba cô, hầu như không có ai khác.
Tô Dịch Văn cười cười nhìn cô, “Hãy thả lỏng một chút đi, bây
giờ chúng ta cũng không phải đang ở trường, không cần thiết phải nghiêm túc như
thế.”
Đào Nhạc muốn nói còn không tốt bằng lúc ở trường, tốt xấu gì
thì ở đó cô cũng có cảm giác an toàn, nhưng hôm nay không chỉ có tiền đồ mờ mịt,
mà còn tốn mất đi một số tiền lớn, lòng cô có thể thoải mái được
sao!
Đào Nhạc cúi đầu, dáng vẻ oan khuất, “Thầy Tô à, em biết sai
rồi, có chỗ nào đắc tội với thầy, bây giờ em xin thật lòng xin lỗi, sau này sẽ
không tái phạm nữa.”
Tô Dịch Văn nhấp một ngụm trà, giống như không để tâm đến, “Em
sai chỗ nào?”
Đào Nhạc như được cổ vũ tinh thần dũng cảm nói, “Em, hôm nay
lúc ở trường em không nên gây rối, ra tay với Phàn Kiến…”
“Ừ, còn gì nữa?”
“Em không nên cười phòng làm việc của thầy, đồng thời còn tỏ
thái độ không nghiêm túc với bài luận văn…”
“Là chuyện đó sao?”
“Còn có, lần trước cười nhạo tiếng nhạc chuông của thầy, thói
quen của thầy…”
“Tô Dịch Văn chớp mắt ngạc nhiên, “Thói quen sinh hoạt của tôi
sao?”
Đào Nhạc thành thật gật đầu, “Dạ phải, bởi vì em thật sự nhìn
không ra cái bàn làm viêc của thầy, mẹ em nói như vậy cũng có nghĩa là không có
năng lực tự lo liệu.”
Mấy vạch đen chảy dài trên mặt Tô Dịch Văn, anh nói rõ ràng,
“À, trước tiên không nói đến chuyện này, mấy cái lỗi của em đã nói hết
chưa?”
“Còn có…” Giọng nói của Đào Nhạc càng lúc càng nhỏ, “Cái tin
nhắn hôm đó là do tay em bị chuột rút nên mới bấm gửi đi, thực ra em muốn viết
là “Thầy”, nhưng không ngờ…”
“Ồ, là tin nhắn đó sao—” Tô Dịch Văn ngắt lời cô, “Em không nói
thì tôi cũng quên rồi.”
Hóa ra lại là cô lắm lời rồi, việc này không nói thì đã không
phát sinh chuyện gì, bây giờ thì hay rồi, có lý cũng nói không ra
rồi.
“Thầy Tô à, nếu như em gây ra phiền phức gì cho thầy, thầy đại
nhân đại lượng, thấy em đã ra sức bao nhiêu vì bữa cơm này, cũng đừng quá khó
khăn với em.” Đào Nhạc dè dặt quan sát sắc mặt Tô Dịch Văn, nghĩ mình đã có
thành ý xin lỗi như vậy rồi, nếu như anh không nể tình, chắc cô sẽ chết
mất.
Tô Dịch Văn im lặng một lúc, “Chẳng lẽ trong mắt em tôi là
người chỉ thích các sinh viên chăm chỉ thôi sao?”
“Không chăm chỉ còn bắt chọn lại đề tài.” Đào Nhạc lí nhí trong
miệng, anh ta chỉ biết mượn cớ, chỉ biết nói ngang!
Tô Dịch Văn mỉm cười, trong mắt tràn đầy hứng thú khác thường,
“Không phải tôi nói là nếu em thấy khó khăn tôi có thể giúp em chọn đề, như vậy
mà vẫn oán tôi sao?”
Cái câu ‘Như vậy mà vẫn oán tôi sao’ làm Đào Nhạc phản ứng
không được, chỉ có thể ngớ ra với người đàn ông trước mắt, bởi anh quá mức dịu
dàng, làm cô có chút ảo giác, giống như cái giọng nói ấy không nên xuất hiện
giữa bọn họ.
Lúc này nhân viên phục vụ cũng vừa đưa thức ăn lên, cũng cắt
ngang đoạn đối thoại giữa hai người đúng lúc. Đào Nhạc không biết tại sao lại có
chút xấu hổ, không dám nhìn Tô Dịch Văn, cầm lấy đôi đũa quơ quào mấy lát hành
trong nồi.
“Đào Nhạc, tại sao lại không ăn?” Tô Dịch Văn gắp miếng bào ngư
thả vào trong nồi, “Đừng nói với tôi là em vẫn luyến tiếc đấy
nhé.”
Nhìn một cái, con người này cứ ba phút là một bộ mặt, nói không
được mấy câu dễ nghe, không kích cô một chút là cả người không thoải
mái.
Đào Nhạc cầm lấy bộ đồ ăn trong tay, không quen khi anh đột
nhiên gắp thức ăn cho cô, liền nghiêm mặt nói: “Em tiếc cái gì chứ, đây đều là
nhân dân tệ, dù có cố em cũng phải nhét đầy bụng!”
Tô Dịch Văn cười mà không nói, cô nhóc kia thật không phải thú
vị tầm thường mà, nếu như nói cho cô biết sự việc kia không biết cô sẽ phản ứng
thế nào.
Đang suy nghĩ, có một đám người đi ngang qua bọn họ. Đào Nhạc
lo vùi đầu gặm bào ngư, không nhận thấy một người đang đứng bên cạnh bàn của
họ.
“Tiểu Nhạc?”
Có người gọi tên ở nhà của cô, vẫn còn đang ở trước mặt Tô Dịch
Văn, thực sự có chút mất mặt. Đào Nhạc ngẩng đầu lên, không muốn nhìn thì cũng
đã thấy gương mặt nghiêm túc của một cô gái.
Đấu tranh một giây, Đào Nhạc cười cười bắt chuyện, “Ối, sao lại
là chị vậy…”