Dịch & Edit:♦♦ A Mọi ♦♦
Đào Nhạc xin phép trưởng phòng Vu được nghỉ hai tiếng, đi một chuyến
đến đồn cảnh sát. Cô cũng dự đoán có thể đụng mặt với tên nhóc xấu xa Hàn Húc,
lần trước nói trong điện thoại lộn xộn cũng thấy không thoải mái cho lắm, cô
nghĩ dù sao cũng nên nói câu xin lỗi.
Nghĩ đến Đào Nhạc cô luôn là một công dân tuân thủ luật pháp, nhưng
mấy tháng gần đây lại trở thành khách quen của cục cảnh sát, vậy mới biết không
gì nói trước được. Lần lập báo cáo này cũng khá nhanh, chính là đội phó Vương
viết. Đương nhiên cô không thể thấy được tên Cường, nếu không chắc cũng tức tới
bùng nổ.
“Cô bé, lần trước làm cháu sợ rồi phải không?” Viết xong báo cáo, đội
phó Vương liền quan tâm hỏi thăm Đào Nhạc.
Cô gật đầu, cười gượng gạo, “Cũng may là cháu vô tội.”
“Lần sau làm việc gì nhớ suy nghĩ thật kĩ.” Đội phó Vương châm điếu
thuốc, “Phải nói rằng lần đó anh chàng Dịch Văn thật muốn xới tung cả đồn cảnh
sát của chúng tôi, chưa từng thấy chú ấy nóng giận như vậy bao
giờ.”
Đào Nhạc nghe xong những lời này, trong lòng thấy thật thỏa mãn, dù
sao chuyện anh quan tâm cô cũng là sự thật. Từ đầu chí cuối Tô Dịch Văn làm mấy
chuyện này đều là vì cô, anh ghen vì bữa cơm giữa cô với Hàn Húc thì cô cũng đến
náo loạn buổi gặp mặt giữa anh và Hứa Lăng, hai bên hòa,và rồi tự nhiên đến với
nhau. Theo mức độ nào đó cho thấy cả hai đều là loại nóng tính nhưng lại thích
được đối xử dịu dàng.
Nói vài câu qua loa với đội phó Vương xong, Đào Nhạc thấy cũng đã đến
lúc quay về viện kiểm sát. Ai ngờ vừa ra khỏi đồn cảnh sát, cô đã chạm mặt cậu
nhóc cảnh sát Hàn Húc ngay cổng.
Tên nhóc xấu xa Hàn Húc liếc mắt một cái là thấy ngay Đào Nhạc, nhưng
lại xem cô như vô hình, đi lướt qua rồi hướng lên lầu.
“Hàn Húc!” Đào Nhạc chưa từng bị coi thường như vậy, không nghĩ ngợi
nhiều liền lên tiếng gọi cậu ta.
Hàn Húc vẻ không tình nguyện mà xoay người lại, phủi phủi bụi bám
trên bộ cảnh phục, nghiêng mặt góc bốn mươi lăm độ, “Có chuyện gì sao, thưa cô
Đào?”
Lại còn bực dọc với cô nữa chứ! Đào Nhạc bước lên trước, nói chậm
rãi, “Ôi chao, chuyện lần trước xin lỗi nha.”
Cô rõ ràng đang nhận lỗi với cậu, điều gì đã dọa nạt khiến Đào Nhạc
biết xin lỗi vậy, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà. Hàn Húc bất ngờ với tình
huống này, còn tưởng bọn họ sẽ cãi nhau, ai ngờ cuối cùng lại thành kết quả như
vậy.
Hàn Húc phản ứng lại, nói thờ ơ, “Xin lỗi một câu thế là xong sao,
bữa cơm của tôi đâu?”
“Được rồi, ngay tối nay, đừng nói tôi không mở miệng mời nha, cậu có
tăng ca tôi cũng mặc kệ.” Đào Nhạc muốn nhanh chóng mời xong bữa cơm này, kéo
dài càng lâu càng phiền phức.
Hàn Húc rốt cuộc cũng chịu nhếch môi cười, đánh ‘bộp’ một tiếng,
“Thời gian như cũ, địa điểm như cũ!”
Sau khi nhận được sự ban ơn của người họ Đào nào đó, Hàn Húc cuối
cùng cũng nghênh ngang bước đi, người sống trong thời đại này thật quá thực dụng
mà.
Lừa được tên nhóc xấu xa, cô vẫn còn một vấn đề khó khăn khác, chính
là làm sao nói lại với tên cầm thú kia, anh đã vài lần răn đe không cho cô qua
lại với Hàn Húc, nhưng bây giờ là để trả lại ơn huệ nên không thể nào từ chối
được.
Đào Nhạc về viện kiểm sát ngay lúc tan tầm, tim cô đập đặc biệt
nhanh, thu dọc đồ đạc mà tay chân cũng lúng túng. Nếu Tô Dịch Văn biết cô đi ăn
cùng với Hàn Húc, chắc chắn sẽ dùng đôi chân thon dài kia đá cô bay tuốt sang
Thái Bình Dương mất thôi.
“Làm sao bây giờ…” Cô lại bắt đầu lẩm bẩm.
“Cái gì mà ‘phải làm sao’ hả?”
Giọng Tô Dịch Văn xuất hiện bên tai cô, nhìn lại, đã thấy cằm anh
đang chống trên vai cô, anh cười tít mắt với cô.
Đào Nhạc vội thụt lui hai bước, nhỏ giọng oán trách, “Anh không xem
thử đây là đâu, để cho trưởng phòng Vu và mọi người thấy được rất không
tốt.”
“Không sao đâu, bọn họ biết cả rồi.” Tô Dịch Văn nhìn cô mờ
ám.
Đào Nhạc tự nhiên bị điện giật, xách túi chạy vèo ra khỏi phòng, anh
chính là không chịu bỏ qua bất cứ cơ hộ nào để dụ dỗ cô.
Tô Dịch Văn đuổi theo đến tận cổng viện kiểm sát, “Được rồi được rồi,
còn chạy gì nữa, em đó khéo lo trời sập, chúng mình nói chuyện yêu đương chẳng
liên quan gì đến bọn họ cả, em cũng đừng nghĩ tới dượng em nữa, có cơ hội anh sẽ
nói chuyện rõ ràng với chú ấy.”
Anh thực sự chịu không nổi tình trạng duy trì khoảng cách, khó khăn
lắm mới hái được Quả Đào này, lại không thể ăn được, trước mặt người khác không
cho thừa nhận. Tuy hai người có thể ở cùng nhau trong chiếc tổ ở viện kiểm sát,
anh nấu cơm cô rửa chén, cô đi theo xem anh đọc sách, thỉnh thoảng cũng quấy
phá, cũng có lúc anh giúp cô học bài thi nhân viên công vụ, xong việc còn được
hưởng chút ít đậu hủ, nhưng tóm lại vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đúng! Chính là không được tự do khi ở trước mặt người
khác!
Đào Nhạc lắc đầu, vẻ mặt lo lắng, “Anh không biết chuyện trong nhà em
đâu, em là sợ mẹ có ý kiến, dù sao anh cũng là người gặp mặt Hứa Lăng trước,
nhưng lại bị em náo loạn, mẹ chắc chắn không có ấn tượng tốt với
anh.”
“Vậy anh sẽ nói rõ ràng với mọi người, sự việc vốn là hiểu lầm mà.”
Tô Dịch Văn nghiêm túc nói.
“Thôi đi, về sau hãy nói lại chuyện này, bây giờ cứ thế này cũng rất
tốt.” Đào Nạc vừa nghĩ tới thái độ của người nhà, cô biết chắc sau này sẽ có
nhiều sóng gió, yên bình được ngày nào thì cứ tiếp tục vậy.
Tô Dịch Văn lặng lẽ kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi ăn
cơm.”
Vừa nhắc tới ăn cơm, Đào Nhạc lập tức nhớ tới Hàn Húc, cái thời gian
cũ địa điểm cũ chết tiệt, chắc giờ này tên nhóc đó đã ngồi trong quán đợi
cô.
“Tại sao lại không đi?” Tô Dịch Văn thấy cô vẫn đứng yên tại
chỗ.
“À, hôm nay em phải mời khách rồi.” Đào Nhạc nói lí nhí, lại vừa quan
sát sắc mặt Tô Dịch Văn.
Quả nhiên, cầm thú biến ngay sắc mặt, “ Ai vậy? lại là cậu cảnh sát
kia phải không?”
Đào Nhạc không nói dối, biết nếu nói dối kết quả còn đáng sợ hơn, dứt
khoát thừa nhận “Lần trước em đã nhận lời người ta rồi, chỉ là một bữa cơm thôi,
không có gì đâu, nếu không anh cũng đi cùng em, anh đỡ phải suy nghĩ lung tung!”
Đào Nhạc thấy ba người quang minh chính đại đi chơi còn mạnh mẽ hơn tất
cả.
Tô Dịch Văn nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu mở
miệng, “Đi thì cũng có thể, ăn cơm xong anh đến đón em , đừng có đi chung xe với
cậu ta.”
Đào Nhạc len lén nở nụ cười, ông chú này căng thẳng quá mức rồi, nếu
cô thích Hàn Húc đã không gần gũi anh, nhưng điều đó cũng chứng minh anh có quan
tâm đến cô.
“Haiz, đồng chí Tô già này, đồng chí qua đây tôi nói câu này nghe
nè.” Đào Nhạc ra vẻ thần bí.
Tô Dịch Văn khó hiểu, nghiêng người đến gần, “Muốn nói cái
gì?”
Đào Nhạc chỉ cười mà không nói, đột nhiên đặt một nụ hôn lên mặt anh,
“Thưởng cho anh đó, đừng có đắc ý vênh váo!”
Cơ mặt Tô Dịch Văn giãn ra, nhỏen miệng cười, “Tất cả nghe theo sự
sắp xếp của tổ chức!”
Nói xong anh muốn vươn tay ôm lấy cô, không ngờ phía sau lại có một
tràng còi xe inh ỏi khiến cả hai cùng quay đầu lại.
Đào Nhạc thấy một chiếc Audi đen từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, có một
người đàn ông mang sắc phục bước tới gần Tô Dịch Văn, “Kiểm sát Tô xin dừng
bước, kiểm sát trưởng có lời muốn nói với ngài.”
Kiểm sát trưởng? Đào Nhạc mở to mắt nhìn về phía chiếc Audi, cửa kính
đen khiến lòng người khác sinh ra sợ sệt, lại còn phảng phất một loại cảm giác
bất an…