Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 22

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dịch & Edit: Hai chị em Mit

Nhưng mà, thật khó khăn mới đợi tới lúc tan tầm, Đào Nhạc cũng không

chờ Tô Dịch Văn đến mà lại chuồn về luôn. Là cô cố ý làm vậy, anh ta dựa vào cái

gì mà nói đợi anh ta thì cô phải nghe chứ, cô cứ đi trước đấy!

Ở đâu có áp bức thì ở đó đấu tranh, Đào Nhạc cũng không ngoại lệ, một

thân một mình cũng phải phản kháng.

Cô vội vàng ra khỏi viện kiểm sát để đi siêu thị mua vài gói mỳ, đây

là lương thực cô chuẩn bị để sống lây lắt qua ngày, bởi vì ngoài nấu mỳ gói ra

cô thật sự không biết nấu cơm, cái kệ bếp kia cũng chỉ để trang trí cho có thôi.

Cũng có lúc Đào Nhạc ăn cơm ở ngoài, mua theo một hộp cơm mang về, nhưng bây giờ

siết chặt chi tiêu, không thể sống quá xa xỉ, để đủ tiền đóng học phí thì coi

như hiện tại cô đang giảm cân vậy.

Về đến kí túc xá, Đào Nhạc nhanh chóng nấu nước trụng mỳ, lòng đầy

hăng hái. Trong lúc đó cô cũng không quên làm bài tập ôn thi làm nhân viên công

vụ, cũng do mẹ cô tạo áp lực, nếu cô thi không đậu chắc chắn sẽ là tai nạn chết

người.

Đáng tiếc giờ đang giữa hè, điều kiện ở kí túc xá lại quá đơn sơ, chỉ

có một chiếc quạt trần đang quay vù vù, hơi nóng lại cứ hầm hập, làm cho đầu Đào

Nhạc đổ đầy mồ hôi. Mà cái bếp lò cũng hừng hực khí nóng, cô làm thế nào cũng

không chịu nổi.

Đang nổ lực chiến đấu hăng hái với môn toán, bỗng nhiên cô cảm thấy

trần nhà nhấp nháy sáng, đèn trần thì tù mù như đèn trong sàn nhảy. Đột nhiên

một tiếng ‘tách’ vang lên, hình như vừa có cái gì bị vỡ, ngay sau đó cả nhà đều

đen như mực.

Đào Nhạc sợ đến nỗi la lớn, đây là tình huống gì chứ, cô rất nhát

gan, bình thường cũng chỉ là lý sự cùn, đôi khi cũng có chửi mắng mấy kẻ tiểu

nhân, làm việc cũng có chút đầu cơ trục lợi, Phật Tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát

phú hộ, cô thực sự sợ chết lắm.

Run rấy bước từng bước, Đào Nhạc muốn xem thử đã có chuyện gì xảy ra,

nhưng vừa quay lại liền thấy trên sấn thượng có một thứ gì đó màu trắng bay lơ

lửng, cô hỏang sợ la to rồi chạy ào ra ngoài.

Không hề do dự, Đào Nhạc chạy thẳng đến cánh cửa đối diện, còn mang

theo tiếng khóc nức nở, “Mở cửa, mở cửa nhanh đi, Tô Dịch Văn, có ma, có ma

kìa!”

Lúc này Tô Dịch Văn hơi bất tiện, nhưng nghe giọng Đào Nhạc gấp gáp

như vậy, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều liền ra mở cửa.

Cho nên đôi mắt Đào Nhạc liền đỏ dần, nhìn thấy một thân hình mỹ nam

vẫn còn đang mang đồ tắm (ak ak), âm thanh gì cũng

không phát ra nổi.

Một thân hình cao to, đầy đặn, xương quai xanh tinh tế, đúng là do

tập luyện taekwondo trong thời gian dài, phần bụng dưới không có tí sẹo, có thể

thấy rõ từng phần cơ bắp (cơ bắp sáu múi đóa, hé hé),

tuy vẫn đang quấn khăn tắm, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho người khác suy nghĩ

xa xôi (há há), chắc anh vừa tắm xong, vì thế mới

không kịp lau đi những giọt nước nhỏ đang từ từ chảy xuống phía bụng dưới, mang

theo một loại cảm giác gợi cảm mê hồn, anh ta quả thật là một người đàn ông

tuyệt vời.

Đào Nhạc nhìn chằm chằm vào những giọt nước kia, nuốt nước miếng

không biết bao nhiêu lần, cô muốn hét to lên nhưng lại không mở miệng nổi. Thì

ra dưới bộ âu phục và đôi dày da của Tô Dịch Văn đã che dấu một thân hình hoàn

mỹ như thế, hơn nữa còn giống y như trong giấc mơ trước kia, thậm chí còn hoàn

mỹ hơn, cô hận không thể nhào tới giày vò một trận.

“Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” “Tô Dịch Văn tưởng cô bị cái

gì đó dọa đến nỗi ngẩn ngơ.

Lúc này Đào Nhạc mới phản ứng, nghĩ đến chuyện ma quái trong nhà, cô

lập tức nép sát người anh, “Nhà tôi có ma!”

“Có ma? Ma gì chứ?” Tô Dịch Văn nhìn sang nhà Đào Nhạc, tối như mực

nên cũng không thể thấy rõ được gì.

“Ngoài sân thượng có người, còn mặc đồ trắng nữa.” Đào Nhạc vừa nghĩ

tới ‘thứ kia’ liền rùng mình một cái.

“Em đợi đó.”

Tô Dịch Văn liền trở vào phòng tắm mặc quần áo, cầm theo đèn pin sang

nhà Đào Nhạc. nhìn thấy cả người Tô Dịch Văn bị bóng tối bao trùm, Đào Nhạc

không thể không lo lắng, nhưng cô lại không có gan để đi vào, chỉ dám trốn ở cửa

đối diện nhìn.

Lát sau nghe phía đối diện có giọng nói vang lên, “Đào Nhạc, em qua

đây, ma ở đâu hả!”

Không có sao? Đào Nhạc dè dặt đi qua, “Anh đừng gạt tôi, rõ ràng có

thứ gì đó trắng trắng ở ngoài sân thượng mà!”

Vừa dứt lời, một luồng sáng chói mắt rọi thẳng vào mặt cô, Đào Nhạc

lại hét ầm lên, che mắt, “Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, tôi là người tốt, tôi

không làm chuyện xấu!”

Tô Dịch Văn vội vàng tắt đèn pin, ôm chặt lấy cô gái nhỏ trước mặt,

“Đừng sợ, đừng sợ! Tiểu Nhạc, nhìn rõ này, là tôi!”

Giọng nói này là của Tô Dịch Văn cộng thêm cơ thể đàn ông thoang

thoảng hương sữa tắm.

“Mở to mắt nhìn kĩ đi, ma ở đâu hả, vừa nãy là ánh đèn pin.” Tô Dịch

Văn dỗ dành nói với cô.

Đào Nhạc hé mắt ra một chút, trước mặt chỉ có bóng tối, nhưng vẫn có

thể nhận ra được khuôn mặt tươi cười quen thuộc, tự nhiên mũi cô cay cay, hai

giọt nước mắt rơi xuống, “Tô Dịch Văn, ngay cả anh cũng hù dọa

tôi!”

Tô Dịch Văn sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, chỉ có thể xin lỗi, “Được

được được, là tôi không tốt, ai mà biết đột nhiên em chay qua, tôi cũng bị dọa

nè.”

“Là anh bảo tôi bước qua, lại còn cãi cố!” Đào Nhạc vừa lau nước

mắt, vừa nhỏ giọng chửi, “Anh là tên khốn kiếp, là Vương thất đệ, Vương cửu

ca!”

“Gì chứ?”

“Là Vương bát!”(*)

Tô Dịch Văn cười to, thậm chí Đào Nhạc còn có thể cảm nhận ngực anh

rung rung, bản thân cũng không hiểu vì sao lại cười thành tiếng.

Cố gắng bình tĩnh lại, Tô Dịch Văn nhẹ nhàng buông Đào Nhạc, còn quệt

qua mũi cô, trong bóng tối chỉ lóe lên ánh sáng đôi mắt anh với cái nhìn đầy

sủng nịnh.

“Đào Nhạc, em đúng là…Tôi thật hết cách với em.”

Đào Nhạc có thể cảm nhận được bầu không khí đầy ám muội, gương mặt

nóng lên, nhỏ giọng trách cứ, “Ai bảo anh dọa tôi!”

“Tôi không nghĩ là sẽ dọa em, em xem xung quanh đây làm gì có ma, đó

là rèm cửa ở ngoài sân thượng.”

Tô Dịch Văn chỉ cho cô xem, không phải vậy chứ, cái thứ màu trắng ấy

đúng là rèm cửa ngoài sân thượng, bởi vì cô không đóng cửa sổ nên nó mới bay

phất phơ giống như có người.

“Còn nữa, đèn trần nhà em chắc bị cháy rồi, nếu không sẽ không như

thế.” Tô Dịch Văn nghiêm túc phân tích, anh thấy mình sắp trở thành cảnh sát mất

rồi.

Đào Nhạc đã tỉnh táo lại, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Ngày mai tìm người tới sửa, tạm thời đừng lo lắng.” Tô Dịch Văn tỏ ý

lực bất tòng tâm.

Đang nói, hai người chợt ngửi thấy mùi khét. Đào Nhạc lập tức phản

ứng, “Mỳ của tôi!”

Tô Dịch Văn thấy ngọn lửa nhỏ trên kệ bếp, còn có một cái nồi nhỏ

đang kêu lách tách, anh vội vàng chạy tới khóa van an toàn. Nhìn thấy mỳ trong

nồi cháy không còn biết ra hình dạng gì, nước cũng đã bốc hơi hết, anh tức giận

quay sang người nào đó vừa gây ra họa, “Em đang nấu ăn lại còn chạy ra ngoài,

xảy ra sự cố thì làm sao đây hả, muốn đốt sạch cái khu nhà này à?”

Bị anh mắng như thế, bầu không khí ấm áp khó khăn mới có được cũng

biến mất tăm, Đào Nhạc lên tiếng, “Vừa nãy ở đây tối đen tôi làm gì còn hơi sức

lo lắng, tôi còn tưởng trong nhà có ma!”

Tô Dịch Văn bất đắc dĩ, cũng biết không thể đổ hết lỗi cho cô, ai bảo

anh vừa thấy cô bất cẩn thì lập tức nổi giận.

“Được rồi, đi theo tôi.”

Thấy Tô Dịch Văn kéo cô ra ngoài, Đào Nhạc có chết cũng vẫn đứng yên,

“Anh làm gì thế, muốn đưa tôi đi đâu!”

“Nhà tôi!”

Tên cầm thú thẳng thắng nói ra hai chữ, anh xách cô gái nhỏ nào đó

đang giãy dụa y như xách một con gà con, thậm chí còn tiện tay đóng

cửa.

Chỉ nghe trên hành lang vang lên tiếng thét chói tai, “Tô Dịch Văn,

anh đúng là tên Vương bát đản, tôi không mang theo chìa khóa!”

(*): 王八 :Vương bát hoặc là Vương bát đản, một nghĩa là “em của Vương

thất, anh của Vương cửu”, nghĩa còn lại là “tên khốn kiếp” hoặc “Tên khốn

nạn”.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 22
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...