Tô Dịch Văn lại bổ sung thêm một câu, “xác định luận đề sau khi mọi
người có dàn ý, lúc đó tôi sẽ giúp mọi người sửa lỗi.”
Cũng không khác biệt lắm, Đào Nhạc phải thừa nhận rằng, tuy Tô Dịch Văn
không có bài bản gì nhưng ngược lại xem ra cũng rất có trách nhiệm.
“Mọi người còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”
Tô Dịch Văn lên tiếng, bọn nam sinh cùng lúc lắc đầu, cả đám đều mong
có thể lập tức chạy đi.
“Vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người cứ về trước, có việc gì tôi sẽ
thông báo sau.”
Vậy là được giải phóng rồi sao? Cái đầu nhỏ của Đào Nhạc cũng bắt đầu
thả lỏng, cuối cùng cô cũng có thể nói lời “bye bye” với tên cai ngục này
rồi.
Đang xoay người muốn đi, liền nghe giọng Tô Dịch Văn vang lên, “Đào
Nhạc ở lại một chút.”
Chết tiệt, cô quên mất chuyện mình là tổ trưởng, haiz vậy là bắt đầu
bóc lột sức lao động của cô rồi. Lúc quay đầu lại, thấy được cặp mắt nhìn có
chút hả hê của mấy tên nam sinh kia, Đào Nhạc nén giận, cho dù cục tức có to lớn
đến cỡ nào cũng phải nuốt vào bụng thôi.
Vì tốt nghiệp, nhịn xuống, nhịn xuống!
Cửa đóng lại, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người. Không biết
vì sao mà Đào Nhạc có chút bất an, vừa nãy có nhiều người vậy, giờ lại trống
không làm cô có chút không thích ứng kịp. Chợt câu “Trai đơn gái chiếc” lóe lên
trong đầu cô, thực là làm Đào Nhạc phải nheo mắt lại, tính tóan lại thì hôm nay
đã tính sai N lần rồi.
Nhổ nhổ nhổ vào nè, hừ! chỉ là một ông chú, mày sợ ông ta làm được gì
chứ!
Mặc dù nghĩ vậy, Đào Nhạc vẫn đứng cách bàn làm việc hai bước chân, tốt
nhất là nên đề phòng một chút.
Tô Dịch Văn đương nhiên chú ý tới, chỉ là anh không muốn vạch trần cô
thôi, chẳng lẽ trên mặt anh viết chữ muốn ăn thịt người à, tiếng chuông kinh
điển lại vang lên.
Kinh thiên phích lịch(sấm chớp rền trời), đã hai lần rồi, hơn nữa đều
không báo trước, Đào Nhịn nhịn giỏi đến mấy cũng không chịu nổi, phì ra tiếng
cười. Cô lúng túng qúa, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, chỉ là trong lòng lo
lắng, tưởng tượng thảm kịch sắp xảy ra.
Tô Dịch Văn vừa nghe điện thoại, thỉnh thỏang lại liếc nhìn Đào Nhạc,
tia sáng phản chiếu từ cặp kính nhìn cô xem ra là có ý muốn giết người, âm u
kinh khủng. Còn về đôi mắt, vì bị che khuất, thực sự không cách nào nhìn rõ
được.
Đào Nhạc thực sự rất muốn nói, cô cười hòan tòan là do Tô Dịch Văn. Cô
có thể lý giải rằng thế hệ trước của bọn họ có những sở thích và cách thưởng
thức mọi thứ rất riêng, nhưng cũng không cần dùng cái âm thanh lớn đến như vậy
chứ, dù sao thì cũng nên để âm luợng nhỏ một chút không thì dùng chế độ im lặng
có phải không, vừa mới cười như vậy, không chừng đợi lát nữa hắn ta sẽ phê bình
cô thế nào nha.
Tóm lại một câu, sự khác biệt giữa hai thế hệ là vấn đề không cách nào
giải quyết được của một xã hội phát triển, cũng là một trong những nhân tố dẫn
đến việc con người bạo động.
Thuận tiện nghe được Tô Dịch Văn nói một câu ‘tôi biết rồi’, hắn cúp
điện thoại, tim Đào Nhạc liền ép lại, mồ hôi sau lưng tuôn ra ào ào.
Phòng làm việc thoáng cái đã tĩnh lặng, Đào Nhạc thậm chí không dám đưa
mắt nhìn lên, muốn đối diện với hắn, cô không có gan. Đào Nhạc nghĩ ngay tới
cách xin lỗi trước, đợi khi hắn mở miệng dạy bảo cô thì tính chất sẽ khác nhau
rồi.
“Đào Nhạc, đây là số điện thoại của tôi, em cố mà nhớ.”
“Dạ, được.”
Đào Nhạc chuẩn bị cầm lấy bút, đợi đã, Tô Dịch Văn bảo cô nhớ số điện
thoại, chứ không phải hắn sẽ phê bình cô sao, sẽ nói cô không tôn trọng thầy
giáo, ngược lại cứ xem như không có việc gì xảy ra, quả là không bình thường
rồi.
“Sao vậy?” Tô Dịch Văn thấy cô không cử động, liền cười hỏi một
câu.
Đào Nhạc phản ứng lại, “Không có gì, thật ra em còn muốn hỏi thời khóa
biểu của thầy, như vậy nếu có việc cũng có thể trực tiếp đến phòng học tìm thầy
rồi.” Cô đúng là không phải lanh lợi tầm thường, nói không chừng lại đang tự tán
dương mình rồi.
Tô Dịch Văn gật đầu, cầm tờ giấy viết lên vài chữ đưa cho Đào Nhạc, “Em
xem đi, trên đó còn có địa chỉ Email của tôi, hồi nãy tôi quên nói với bọn họ
rồi, em về nói cho mọi người, sau này luận văn có thể gửi qua email cho
tôi.”
“Dạ, em biết rồi thầy.” trước mắt nên xem trọng chuyện luận văn, cô
quyết định không quan tâm đến sự việc chen ngang vừa nãy, hắn ta dù sao cũng là
thầy giáo, làm sao có thể chấp nhất một sinh viên tầm thường như cô
chứ.
Suy nghĩ như vậy, Đào Nhạc tự nhiên lại thấy vui vẻ hơn nhiều, đặt lại
tờ giấy, cười sáng lạn, “Thầy Tô à, nếu không còn việc gì, em xin đi trước, cuối
tuần em lại đến.”
“Ừ, đi đi.” Tô Dịch văn trả lời dễ chịu.
Lúc này Đào Nhạc đã hoàn toàn tin tưởng Tô Dịch Văn là một thầy giáo
tốt, tuy rằng còn đôi chỗ thua kém giáo sư Phùng, nhưng có thái độ như vậy đối
với học trò cô sẽ yêu thích, dù sao càng nhìn hắn càng thấy thuận mắt, cái chức
tổ trưởng này cũng không đau khổ như trong tưởng tượng.
Bước chân nhanh nhẹn, Đào Nhạc đi đến bên cửa, trong lòng nghĩ khi trở
về thật sự nên cảm ơn Lưu Hạo Nguyệt, vì cô ấy bảo cô nên có lòng tin với thầy
giáo mới mà.
“Đúng rồi, Đào Nhạc…”
Tô Dịch Văn đột nhiên gọi cô, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của
cô.
“Sao ạ?” Đào Nhạc cho rằng hắn còn lời chưa nhắn nhủ, cười ha ha quay
đầu lại.
Tô Dịch Văn đẩy đẩy mắt kính, nụ cười quỷ dị, “Sau này nếu muốn cười,
không cần phải nhịn, đối với sức khỏe sẽ không tốt.”