Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 15

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vì để giả người chết không bị phát hiện, Quỷ Tân Lang trét một lớp phấn trắng thật dày trên mặt, hai bên má đỏ ửng, muốn cả người toả ra quỷ khí.

Đồng thời cũng che đi bộ dáng vốn có của hắn.

Quỷ Tân Nương không lập tức ra tay giết người là vì nàng cũng không thể khẳng định Quỷ Tân Lang trước mặt rốt cuộc có phải là ái nhân của nàng không.

Nên Quỷ Tân Nương mới nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, cuối cùng mới đột nhiên bùng phát.

Trên thực tế, người kia quả thật thiếu chút nữa đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đáng tiếc thất bại trong gang tấc.

Dù cho Quỷ Tân Nương đã là quỷ, mất đi kí ức khi còn sống, có lẽ mất đi năng lực tự hỏi thông thường, nhưng nàng nhất định có thể phân biệt được người kia rốt cuộc có phải người mình yêu thương hay không.

Bởi vì chấp nhiệm của nàng, chính là người kia.

Thế cho nên, hắn không thể để Quỷ Tân Nương nhìn thấy mặt của mình, bởi vì mặc kệ hắn dùng cách gì che giấu, cũng sẽ bị Quỷ Tân Nương nhận ra.

Mà khăn voan đỏ, có thể che mất tầm nhìn Quỷ Tân Nương, để nàng không nhìn thấy người trước mặt.

Dĩ nhiên, nếu trong lúc đó Quỷ Tân Nương muốn kéo khăn voan đỏ xuống, hắn cũng có thể thử không cho Quỷ Tân Nương làm vậy, dù sao khăn voan đỏ đối với nàng cũng rất đặc biệt, là do nàng dùng máu và nước mắt từng kim từng kim may ra.

Hạ Nhạc Thiên hít sau một hơi, lấy khăn voan đỏ giấu vào trong ngực, sau đó kéo Đường Quốc Phi đi tìm Quỷ Tân Nương.

Đường Quốc Phi vừa nghe liền run lên: "Lão tam, hiện tại trốn nàng còn không kịp.

Sao cậu còn muốn chạy ra?"

Hạ Nhạc Thiên: "Bởi vì tớ đã biết cách kết thúc tất cả việc này."

Đường Quốc Phi tiếp tục run: "Vậy, vậy cậu nắm chắc mấy phần?"

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ: "Khoảng tám phần."

Mắt Đường Quốc Phi sáng lên, không run nữa, thúc giục: "Lão tam, cậu còn đứng đây làm chi, chúng ta mau đi tìm Quỷ Tân Nương!"

Hạ Nhạc Thiên: "...."

Ok.

*****

Ba người Trương Kiều Minh chọn một hướng chạy.

Bọn họ hi vọng có thể nhanh chóng chạy ra khỏi địa phương đáng sợ này, một giây cũng không muốn ở lại!

Xung quanh dần dần xuất hiện sương trắng dày đặc, làm cảnh vật trở nên mông lung, càng làm thị trấn trở nên âm trầm quỷ dị.

Đám người sởn tóc gáy, tốc độ chạy giảm xuống, sợ xui xẻo đụng trúng Quỷ Tân Nương, nếu là vậy, mạng nhỏ coi như xong.

Trương Kiều Minh vừa chạy vừa thở dài: "Tớ thật không hiểu vì sao lão tam và lão ngũ lại muốn ở lại quỷ trạch, Quỷ Tân Nương sớm muộn gì cũng trở lại, lỡ như..." Nói tới đây, lại nhịn không được thở dài.

Lão tứ bên cạnh nói: "Thôi, chúng ta nhanh chóng chạy đi, đến lúc đó có thể mời một đại sư bắt quỷ đến giúp chúng ta cứu bọn lão tam ra ngoài."

Trương Kiều Minh gật đầu, "Nói cũng đúng, chúng ta chạy nhanh lên, thoát ra càng sớm có thể giúp bọn lão tam nhanh hơn một chút."

Đột nhiên, Trương Kiều Minh chỉ vào một bóng người trong sương mù: "Nhìn kìa!"

Mấy người lập tức nhìn qua, ngạc nhiên và sợ hãi ùa đến.

"Là gì vậy?"

"Quỷ Tân Lang hả? Hay Người Giấy?"

"Chúng ta về lại quỷ trạch thôi?" Lão tứ nhịn không được nói.

Sắc mặt Trương Kiều Minh có chút khó coi, "Lúc này trở về nói không chừng càng dễ gặp Quỷ Tân Nương hơn."

Lão tứ: "Nhưng bóng đen phía trước có thể là..."

Trương Kiều Minh cắn răng: "Không cần sợ, nếu phía trước thật sự là Người Giấy, chúng ta vẫn còn có bật lửa."

Đám người lão tứ lúc này mới nhớ tới bật lửa.

Mọi người quyết định nếu gặp được Người Giấy, sẽ cùng nhau xông lên khống chế nó đốt chết.

Nhưng chờ bọn họ cẩn thận đi đến nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng bóng đen kia là cái gì.

"Đây...!Không phải bác gái kia sao?" Lão tứ hết hồn hết vía nói.

Bóng đen kia nửa quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, rũ đầu không nhìn thấy rõ mặt, nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ đây là quần áo bác gái kia mặc.

Trường Kiều Minh lớn gan mò tới gần, sau đó nhưng không được hô lên.

Quần áo phía sau lưng bác gái trung niên nổ tung, lộ ra bên trong một lỗ thịt thảm không nỡ nhìn, mơ hồ có thể thấy được lục phủ ngũ tạng bên trong.

Mà những thứ vụn vặt trên mặt đất, tám phần làm nội tạng đã nát vụng của bà.

Mấy người khác cũng thấy được, sắc mặt tái nhợt, sợ đến run rẩy.

"Bà, bà ấy chết rồi...!!"

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người chết, hơn nữa còn là người bị quỷ vật giết chết.

Chết thảm vô cùng.

"Chúng ta có đi về trước nữa không?" Lão tứ gian nan nuốt nước miếng, bây giờ tay chân hắn vẫn lạnh căm căm.

Trương Kiều Minh cũng có chút do dự: "Hay là chúng ta trở về thôi, nói không chừng phía trước còn có quỷ."

Những người khác vội gật đầu đồng ý.

Nhưng vừa muốn xoay người trở về, đối diện liền thấy được một người đàn ông mặc đồ cưới đỏ chạy như điên đến, phấn trắng bôi trên mặt bị mồ hôi làm loang lổ không chịu được, nhìn qua còn khủng bố hơn cả Quỷ Tân Nương.

Bọn họ thấy rõ ràng, người này chính là kẻ đã giả thành người chết Quỷ Tân Lang.

Không nghĩ đến hắn vẫn còn sống.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ sợ tới mức hét lớn tiếng.

Vì Quỷ Tân Nương mặc áo cưới đỏ, trên mặt mỉm cười đang chạy theo sau.

"Chạy mau!!!" Trương Kiều Minh hô muốn vỡ giọng.

Âm thanh này nháy mắt kéo về lý trí bị quỷ doạ chạy mất, mọi người vội vàng luống cuống chạy theo Trương Kiều Minh.

Quỷ Tân Lang nhìn thấy mấy người họ, biểu tình vốn dĩ sợ khẩn trương chợt thay đổi, hắn vội vàng tăng tốc chạy về phía trước, tựa hồ muốn vượt qua đám người Trương Kiều Minh.

Ở một góc trong sương trắng, một cô gái che miệng, trên mặt đầy điên cuồng và căm hận.

Cho đến khi nghe được tiếng bước chân hỗn độn, đáy mắt chợt loé lên tia sáng, cô vặn vẹo tay chân bò ra ngoài, muốn kêu cứu.

Nhưng trên mặt mấy người chạy tới ghi đầy chữ sợ hãi, giống như bị thứ gì khủng bố đuổi theo.

Cô gái khẩn trương nhìn về phía xa, một bóng dáng màu đỏ trong sương mù đang tới gần.

Quỷ Tân Nương!!!!

Cô gái trừng lớn mắt, liều mạng lui về, cuộn tròn trong góc, trong lòng không ngừng cầu nguyện, "Tuyệt đối đừng phát hiện ra, làm ơn đừng phát hiện ra."

Mấy người kia ngoài sợ hãi vẫn là sợ hãi, hơi đâu mà chú ý trong góc có người, liều mạng vắt chân lên cổ mà chạy, rất nhanh đã biến mất trong sương trắng.

Cô gái càng cuộn người lại, ánh mắt thấp thỏm lo âu nhìn về phía xa.

Rất nhanh, thân ảnh màu đỏ kia đã đến gần.

Cô trợn to mắt kinh ngạc.

Đây là...một nam quỷ mặc đồ cưới đỏ?

Chỗ này ngoài Quỷ Tân Nương và Người Giấy, còn quỷ khác nữa sao?!?

Cho dù Quỷ Tân Lang bị Quỷ Tân Nương đuổi giết thì vẫn còn giữ một chút lý trí, hắn nháy mắt đã phát hiện cô gái nằm trong góc, tuy rằng hắn chưa từng gặp qua cô gái này, nhưng giờ phút này hắn không nhịn được mừng rỡ như điên, không nghĩ đến ông trời cũng đứng về phía hắn!!!

Tuy chỉ liếc mắt một cái, hắn cũng phát hiện ra tay chân cô ta có vấn đề.

Hắn quay đầu nhìn Quỷ Tân Nương phía sau, trong lòng tính toán thời gian.

Ba giây.

Hắn chỉ có ba giây để hành động.

Vì thế, hắn cắn răng móc lá bùa bảo mệnh.

Đây là cơ hội duy nhất có thể thoát khỏi Quỷ Tân Nương, dùng nó cũng đáng giá.

Hắn dán bùa lên người, sau đó chạy về phía cô gái kia.

Cô gái sợ hãi hét toáng lên, nhưng mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng không ngăn được bị Quỷ Tân Lang kéo ra, cuối cùng ném tới chân Quỷ Tân Nương.

Nữ quỷ hơi khựng lại, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái mái bằng, cô gái hét lên thảm thiết, liều mạng vặn vẹo tứ chi bò về trước, muốn tránh khỏi Quỷ Tân Nương.

Trên mặt Quỷ Tân Lang hiện lên vẻ vui mừng.

Thành công rồi.

Về phần cô gái, trách thì trách cô ta xui xẻo.

Hắn không chút do dự quay đầu chạy về trước, nhưng chưa được vài bước, một cánh tay khô gầy trắng xám thọc xuyên người hắn, hiện lên dưới mắt.

Mặt Quỷ Tân Lang còn vương nét cười chưa tan, nhưng khoé mắt đã muốn nứt ra vì sợ hãi và kinh ngạc.

Sao có thể...??

Từ miệng hắn phát ra vài âm tiết không rõ, cúi đầu nhìn cánh tay kia chậm rãi thu về, tựa hồ mang đi cái gì đó trong người hắn.

Máu trào ra ngoài miệng Quỷ Tân Lang, tí tách chảy xuống, hắn cứng còng cơ thể, dùng chút sức lực cuối cùng xoay người, cuối cùng cũng biết được nữ quỷ lấy đi cái gì.

Là trái tim của hắn.

Môi nữ quỷ vẫn cong lên cao vút, móng tay bén nhọn chậm rãi siết chặt trái tim, thê lương nói: "Ngươi không phải hắn!!!"

Hắn hiểu rồi, hiểu vì sao Quỷ Tân Nương không giết cô gái kia, mà giết mình.

Bởi vì...mình không phải tân lang thật sự.

Hắn không cam lòng nuốt khí, ngã trên mặt đất, không bao giờ đứng lên được nữa.

Nữ quỷ nhìn chằm chằm cô gái mái bằng không ngừng bò phía trước, từ từ biến mất trong sương mù.

Mà biến mất cùng nàng, còn có hỉ phục đỏ trên người Quỷ Tân Lang.

*****

Trên đường, Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi bắt đầu tìm kiếm Quỷ Tân Nương, đường phố yên tĩnh xuất hiện rất nhiều sương mù dày đặc, cuồn cuộn cuốn đi, giống như đang biểu hiện cho cảm xúc phẫn nộ ngập trời của nữ quỷ lúc này.

Hơi thở âm lãnh tràn ngập con đường.

Đường Quốc Phi khẽ rùng mình, nhịn không được tới gần Hạ Nhạc Thiên, nhỏ giọng nói: "Hình như sương mù càng lúc càng nhiều."

Hạ Nhạc Thiên sốt ruột nói: "Cho nên chúng ta phải mau tìm thấy Quỷ Tân Nương."

Sương mù này khiến cậu cảm giác vô cùng không khỏe.

Thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân hít vào càng nhiều sương trắng, thì toàn bộ cơ thể càng muốn hoà làm một với sương trắng.

Đi thêm một lát, Hạ Nhạc Thiên giữ chặt Đường Quốc Phi, dùng ánh mắt ý bảo hắn cẩn thận một chút.

Đường Quốc Phi muốn hỏi Hạ Nhạc Thiên có phát hiện gì không, nhưng xuất phát từ bản năng, hắn ngậm miệng đi theo Hạ Nhạc Thiên tới gần.

Sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn.

Đợi bọn họ tới gần, Đường Quốc Phi không kìm được hít một ngụm khí lạnh.

Là một khối thi thể,tuy không thấy mặt nhưng nhìn quần áo cũng biết được là ai, Đường Quốc Phi hoảng hốt: "Hình như là bác gái trung niên kia."

Bà ấy bị Người Giấy giết chết.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú vào quần áo thi thể, nói với Đường Quốc Phi: "Cậu nhìn chỗ này."

Đường Quốc Phi do dự: "Đây là...dấu chân hả?"

Phía trên dấu chân có dính máu, nhìn qua size không lớn lắm.

Giống như chân của phụ nữ.

Đường Quốc Phi có một suy đoán: "Không phải do cô gái kia đá chứ?"

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Ai biết, chúng ta đi thôi."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu chợt nghe được tiếng khóc mơ hồ, bọn họ cẩn thận tới gần, mới thấy được cô gái mái bằng cả người tràn đầy vết thương.

Thương tích của cô gái cực kì nghiêm trọng, hai chân cô giống như bị cố tình đánh gãy, xiêu xiêu vẹo vẹo, làm người khác không rét mà run, đặc biệt là sau lưng cô có hai vết thương to như cái chén, cũng may không sâu, còn chưa chạm đến xương cốt.

Cô gái cũng phát hiện ra hai bóng người trong sương mù, sợ tới mức vội vàng bò lui về sau, muốn đem chính mình cuộn thành một cục.

Cô sợ hai người họ cũng đem cô làm kẻ chết thay!

"Cô có sao không?" Đường Quốc Phi cẩn thận bước qua, trên mặt đầy quan tâm và thương hại.

Cô gái mái bằng không nhịn được run lên, thần kinh vốn dĩ căng như dây đàn bị lời nói quan tâm của Đường Quốc Phi đánh cho quân lính tan rã, cô sụt sịt khóc lên, trong lòng vô cùng tủi thân và căm phẫn.

Tại sao ai cũng muốn đem mình làm kẻ chết thay?!?

Tại sao?!!

*****.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1: .
Chương 1
Chương 2: .
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5: .
Chương 5
Chương 6: .
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...