Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 20

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Quỷ Tân Nương biến mất trong sương trắng, quỷ giới bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại.

Hạ Nhạc Thiên kéo Đường Quốc Phi ngồi dưới đất lên, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Đường Quốc Phi lấy lại tinh thần, nhìn quanh bốn phía, biến hoá trước mắt làm hắn mờ mịt sợ hãi: "Lão tam, tình hình này là thế nào?"

Lấy quỷ trạch làm trung tâm, quỷ giới không ngừng thu hẹp, sương trắng như một tầng nước mỏng bao phủ thế giới này.

Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ hai giây, nói; "Có lẽ chúng ta có thể ra ngoài được rồi."

Ra được rồi?!!

Đường Quốc Phi trợn lớn mắt, bắt lấy cánh tay Hạ Nhạc Thiên, vội vàng nói: "Thật không? Chúng ta ra ngoài được rồi sao?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Nếu tớ đoán không nhầm, chờ sau khi sương trắng biến mất, chúng ta có thể đi ra ngoài."

Đường Quốc Phi vui sắp khóc, gật đầu, giọng nói run rẩy: "Tốt quá...!thật tốt quá."

Hắn đã nghĩ mình phải chết ở chỗ này.

Không ngờ, không ngờ có thể ra ngoài.

Quỷ giới thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, kiến trúc xung quanh chậm rãi biến mất.

Nữ mái bằng không thể tin được Quỷ Tân Nương không giết hai người họ.

Trong nháy mắt, thù hận lại ngùn ngụt bốc lên.

Nhưng ngay sau đó, hai người kia nói chuyện làm nữ mái bằng ngốc lăng.

Chỉ cần sương trắng biến mất là có thể đi ra ngoài?

Vậy chẳng phải...!Cô cũng có thể rời khỏi sao?!!

Cô không cần chết ở đây.

Nữ mái bằng vui đến nỗi khóc lên, làm sao cũng không ngăn được nước mắt.

Tuy lúc đầu cô ôm suy nghĩ đồng vu quy tận, nhưng đến khi nhìn thấy hi vọng trước mắt, ý muốn tồn tại lại bùng lên.

Cô phát hiện, so với chết ở đây, cô càng muốn sống ra khỏi chỗ này.

Dù thương tích trên người vĩnh viễn không thể phục hồi như cũ.

Dù không bao giờ có thể đứng lên được nữa.

Cô đều muốn sống rời khỏi đây!!!

Vẻ mặt nữ mái bằng thay đổi khiến Đường Quốc Phi chú ý, hắn nhớ tới cô ả này suýt chút nữa hại chết bọn họ, sắc mặt trầm xuống đi qua.

Nữ mái bằng cứng đờ, nhớ tới những việc mình làm lúc nãy, sợ hãi bò ra sau: "Không được qua đây...!Không được qua đây! Tôi không cố ý."

Đường Quốc Phi nghe vậy, ánh mắt càng hung ác: "Nếu không phải cô phá hủy hôn lễ, chúng tôi đã sớm ra ngoài!"

Suýt chút nữa.

Hắn và lão tam phải bỏ mạng ở đây.

Nữ mái bằng nghe vậy, không cãi lại giống lúc trước nữa, mà khóc lóc kêu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý."

Đường Quốc Phi không tin lời cô ta.

Nữ mái bằng sợ Đường Quốc Phi tức giận giết cô, vì thế liều mạng bò ra trước, muốn chạy qua lớp sương trắng kia.

Đường Quốc Phi thấy vậy, chạy đến muốn kéo cô ta về.

Hắn còn chưa cho cô một bài học, tuyệt đối không để cô thuận lợi chạy thoát.

Sương trắng vẫn đang thu nhỏ không ngừng, nữ mái bằng lập tức vui sướng, chỉ cần cô bò nhanh qua, là có thể rời khỏi đây.

Nhưng lúc cô vất vả bò đến, giơ tay chạm vào sương trắng, giống như có một lớp kính mỏng manh chặn cô lại.

Biểu tình vui sướng trên mặt cô cứng đờ, dùng sức đẩy đẩy sương trắng.

Sao lại không ra được?

Cô chợt hoảng lên, liều mạng dùng móng tay cào sương trắng.

Đường Quốc Phi cũng hoảng sợ.

Mịa bà, không lẽ bọn họ không ra ngoài được?

Đường Quốc Phi không rảnh quan tâm đến nữ mái bằng nữa, hắn thử duỗi tay ra, lúc chạm vào sương trắng không nhịn được nuốt nước miếng, tiếp tục đẩy về trước.

Kỳ diệu là, tay hắn thuận lợi xuyên qua...!

Đường Quốc Phi sợ tới mức rút tay về, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Hạ Nhạc Thiên cũng đi đến, nhìn một lát rồi nói: "Đi thôi."

Đường Quốc Phi nói: "Thật sự ra được sao?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Nữ mái bằng cào đến gãy móng, máu tươi dính lên sương trắng, nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ điên cuồng hô to: "Sao lại vậy, sao lại vậy??"

"Vậy cô ta..." Đường Quốc Phi có chút do dự.

Hạ Nhạc Thiên dừng một chút, nhìn Đường Quốc Phi: "Cậu muốn cứu cô ta?"

Đường Quốc Phi do dự vài giây.

Nữ mái bằng tuyệt vọng, chỉ có thể níu chân Đường Quốc Phi như cọng rơm cuối cùng, khóc lớn: "Cầu xin anh, mang tôi ra với, cầu xin anh."

Đường Quốc Phi nhớ tới bác gái trung niên đã chết, cùng với đủ mọi hành vi muốn hại chết mình và lão tam của cô ta, thủ đoạn độc ác như vậy chứng tỏ cô gái này âm hiểm cỡ nào.

Hắn tự nhận bản thân đã làm quá đủ.

Huống chi, có muốn cứu cũng không cứu được.

"Xin lỗi, không giúp được cô." Đường Quốc Phi rút chân về, né tránh bàn tay quơ đến của cô ta.

Nữ mái bằng khóc không thành tiếng: "Anh rõ ràng có thể, tại sao không giúp tôi."

Đường Quốc Phi chỉ vào sương trắng: "Cô thấy rồi đấy, không phải tôi không muốn giúp cô, mà tôi không thể giúp được."

Tiếng khóc của nữ mái bằng hơi dừng lại, cô ý thức được còn một người có thể giúp mình.

Cô cuống quýt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, mong chờ hỏi: "Anh có biện pháp đúng không?"

Hạ Nhạc Thiên mặt vô biểu tình: "Xin lỗi, không có."

Nghe được đáp án, nữ mái bằng như bị kích thích mà hét lớn: "Tôi không tin, nhất định là do anh không muốn cứu tôi." Cô ta làm vẻ mặt cái gì cũng biết, nghiến răng nghiến lợi: "Vì tôi hại chết mụ già kia, hay vì tôi hại mấy người? Tôi chỉ vì sống sót, tôi sai chỗ nào??"

Nói đoạn, trong lòng tràn đầy tủi thân, cô càng khổ sở khóc rống lên.

Cô chỉ là một cô gái, muốn sống sót, bản thân phải nỗ lực nhiều hơn đàn ông.

Bọn họ không hiểu.

Cái gì cũng không hiểu.

Hạ Nhạc Thiên không để ý nữ mái bằng, nói với Đường Quốc Phi: "Cậu có đi hay không?"

Đường Quốc Phi gật đầu, sau đó lại chần chừ hỏi: "Vậy bọn lão đại..."

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, nói: "Có lẽ bọn lão đại ra ngoài sớm hơn chúng ta."

Nếu như bọn họ còn sống...!

***

Hai người xuyên qua sương trắng, nháy mắt đứng trước cửa tiệm đồ nướng.

Hạ Nhạc Thiên theo bản năng quay đầu.

Thế giới sương trắng sau lưng biến mất, hiện ra ở trước mặt cậu, là đám đông ồn ào náo nhiệt như nước chảy trên đường phố.

Bọn họ đã trở lại.

Đường Quốc Phi mừng rớt nước mắt, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, kích động quỳ trên mặt đất la to, tựa như kẻ điên, khiến mọi người xung quanh bày ra vẻ mặt đây là người bệnh tâm thần, nhanh chóng né ra.

Nhưng Đường Quốc Phi hồn nhiên không ngại, vẫn vui vẻ vì bản thân sống sót.

Hạ Nhạc Thiên ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay.

Sổ nhật ký kia không thấy đâu?

Chẳng lẽ không thể đem ra từ quỷ giới?

Nhưng so với việc này, Hạ Nhạc Thiên càng để ý một việc khác.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy sau khi rời khỏi quỷ giới, thân thể của mình hình như có chút khác thường.

Nhưng, tựa hồ không phải xấu đi.

Bởi vì cậu phát hiện thính lực của mình đột nhiên trở nên nhạy bén, mà thị lực cũng tăng cường không ít.

***

Sau khi Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi rời đi.

Quỷ giới dần dần thu nhỏ lại làm nữ mái bằng sợ hãi khóc lên, cô liều mạng đấm vào sương trắng, thống khổ hét lên: "Để tôi ra ngoài, để tôi ra ngoài đi!!”

Vì sao hai người kia có thể đi ra ngoài,mình lại không ra được?

Nếu bởi vì do cô làm chuyện xấu.

Nhưng hai người bọn họ cũng làm chuyện xấu giống cô, bọn họ vứt bỏ cô, vì sao sương trắng cho bọn họ ra ngoài?!!!

Chuyện này căn bản không công bằng!!

Sương trắng vẫn tiếp tục thu nhỏ lại.

Bởi vì nữ mái bằng không thể xuyên qua sương trắng, thân thể của cô không ngừng bị sương trắng đẩy lùi về, cô khóc càng thêm thê thảm.

Một chuỗi bước chân dồn dập từ phía xa vang lên.

Là ai?!!

Nữ mái bằng hoảng sợ quay đầu.

Một người đàn ông cầm dao nhọn dính đầy máu chạy tới, trên mặt đầy vẻ dữ tợn: “Giết mày!!!!”

Là người biết võ kia.

Nữ mái bằng hét lên, một dòng máu tươi phụt lên sương trắng, đầu cô nghiêng trên mặt đất, như cá mắc cạn mà liều mạng thở dốc, nhưng làm cách nào cũng không thể hô hấp.

Máu tươi không ngừng phun tung toé từ cổ, cô có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh đang trôi đi không ngừng.

Trong lúc hấp hối mơ màng, cô thấy người đàn ông giết mình, liều mạng đấm vào sương trắng, gào to thả tao ra ngoài.

Bộ dáng tuyệt vọng kia, cực kì giống cô lúc nãy.

Trong nháy mắt, cô lộ ra ý cười sảng khoái.

Thì ra, hắn cũng ra không được!!!!

Vậy cùng cô chết ở chỗ này đi.

—— sương trắng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy.

*****

Editor: khúc do dự muốn cứu cô gái mái bằng, thiệt tức quá.

.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1: .
Chương 1
Chương 2: .
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5: .
Chương 5
Chương 6: .
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 20
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...