Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 22

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nữ quỷ này tuy rằng không thể nhìn được bằng mắt thường, nhưng có thể thông qua gương, hoặc tất cả những đồ vật phản chiếu để gián tiếp nhìn nó.

Chuyện này nói lên điều gì?

Mặc kệ thế nào, tình hình hiện tại của Từ Kiến Triều vô cùng nguy hiểm, nữ quỷ có thể công kích hắn bất kỳ lúc nào, có nghĩa là Từ Kiến Triều rất có thể sẽ giống Triệu Đại Phi, chết oan chết uổng.

Cũng may, nhiệm vụ trong Trò Chơi Tử Vong có tin tức liên quan tới con quỷ này.

Bây giờ cậu vẫn nhớ rõ một ít thông tin về nhiệm vụ.

[ Quỷ Nhảy Lầu ]

[ Phân loại: Quỷ Oán ]

[ Nhiệm vụ khen thưởng: 2]

[Quỷ Nhảy Lầu] khen thưởng chỉ có 2 điểm, mà nhiệm vụ [ Tân Nương Mỉm Cười ] khen thưởng đến 20 điểm, hơn nữa sau khi Hạ Nhạc Thiên nhận nhiệm vụ, điểm khen thưởng trực tiếp nhảy lên 22.

Điểm khen thưởng của hai nhiệm vụ này chênh lệch tương đối lớn.

Không lẽ nói lên.....!Độ khó của [ Quỷ Nhảy Lầu ] không cao bằng [ Tân Nương Mỉm Cười ]?

Tuy rằng cậu vẫn chưa rõ lắm về ý nghĩa phân loại nhiệm vụ, nhưng cũng có thể thông qua điểm sinh tồn đoán được giữa Quỷ Oán và Quỷ Giới cái nào đáng sợ hơn.

Cho nên, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình có thể thử nhận nhiệm vụ này xem sao.

Nhưng không phải bây giờ.

Trước mắt còn một vấn đề làm Hạ Nhạc Thiên bối rối.

Nếu như con quỷ kia chết vì nhảy lầu.

Vậy thì phương thức giết người của nó, đáng lý phải làm người bị hại nhảy lầu chết mới đúng.

Triệu Đại Phi chính là người chết do nhảy lầu.

Hạ Nhạc Thiên còn nhớ rõ lúc Triệu Đại Phi nhảy lầu, có một đôi tay túm lấy hắn kéo xuống.

Nhưng Từ Kiến Triều lại nói người thứ hai chết do bị lột da đầu.

Chỗ này phải giải thích như thế nào?

Từ Kiến Triều bởi vì sợ hãi quá độ mà cả người phát run, hắn liều mạng uống nước ấm, muốn đuổi đi lạnh lẽo trên người, trong lúc này, tay hắn luôn không tự chủ dụi mắt, tơ máu đỏ trong mắt.

càng ngày càng nhiều, cơ hồ sắp tràn đầy hốc mắt.

Nhưng Từ Kiến Triều lại hồn nhiên không hề phát hiện.

Đường Quốc Phi cảm giác có điểm không thích hợp, chần chờ nói: "Đôi mắt của anh sao lại...."

Hạ Nhạc Thiên sắc mặt khẽ biến, lập tức ngăn cản nói: "Đường Quốc Phi!"

Nhưng đã muộn.

Từ Kiến Triều nghe vậy sửng sốt, "Đôi mắt tôi làm sao?"

Đường Quốc Phi không dám nói nữa, chỉ là vẻ mặt có chút kinh sợ.

Tròng trắng mắt Từ Kiến Triều đã hoàn hoàn toàn toàn bị tơ máu đỏ chói bao phủ.

Từ Kiến Triều trở nên sợ hãi, truy vấn Đường Quốc Phi "Đôi mắt tôi sao vậy, các người nói mau đi?!!"

Đột nhiên hắn lại cảm thấy đôi mắt bắt đầu không thoải mái, theo bản năng muốn dụi mắt, lẩm bẩm: "Mắt tôi khó chịu quá, sao lại khó chịu như vậy a."

Đường Quốc Phi nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên cầu cứu.

Hắn ý thức được hình như mình đã nói không nên lời nói.

Mấy người Trương Kiều Minh theo bản năng lui về phía sau, bọn họ vừa mới trải qua sự kiện thần quái, lúc này giống như chim sợ cành cong, sợ lại bị lệ quỷ quấn lên một lần nữa.

Quả thực là ác mộng!

"Đôi mắt tôi rốt cuộc bị sao vậy, sao lại khó chịu như vậy chứ." Hai tay Từ Kiến Triều bắt đầu điên cuồng dụi mắt, dụi dụi, nháy mắt mặt hắn vặn vẹo một cách quỷ dị.

Bởi vì.

Đột nhiên hắn nhớ đến một chuyện vô cùng đáng sợ.

Bắt đầu từ lúc tỉnh dậy sáng, đôi mắt hắn nhìn cái gì cũng có màu đỏ.

Giống như là màu máu.

Vì sao đến bây giờ hắn mới ý thức được chuyện này?!!

"Nhất định là nữ quỷ muốn tôi chết." Từ Kiến Triều lo lắng bất an, sợ hãi vô cùng.

Hắn đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước.

Triệu Đại Phi ngồi ở trên giường, biểu tình hoảng sợ nói với hắn: "Kiến Triều, tớ nhìn thấy trong gương có một nữ quỷ, nó vẫn luôn ghé vào trên vai tớ, nói hôm nay tớ sẽ phải chết!"

Sau lưng có một nữ quỷ.

Phía sau lưng!!!

Từ Kiến Triều cả người phát run, bỗng chốc quay đầu xem phía sau mình.

Sau lưng hắn cái gì cũng không có.

Nhưng như vậy không những không làm Từ Kiến Triều thả lỏng, ngược lại càng thêm hoảng sợ.

Sau lưng hắn nhất định có nữ quỷ.

Đột nhiên hắn nhớ đến Triệu Đại Phi nói thấy được nữ quỷ trong gương.

Vẻ mặt hắn điên cuồng chạy đến quầy, gào rống nói: "Gương đâu!! Đưa gương cho tôi!!"

Ông chủ quầy hoảng sợ, theo bản năng nói: "Chỗ này của tôi không có gương, cậu không dùng di động sao?"

Di động?

Từ Kiến Triều như là bị đánh tỉnh, nhanh chóng móc điện thoại ra.

Hắn muốn xem xem...!

Sau lưng rốt cuộc có nữ quỷ hay không.

Lúc Từ Kiến Triều run rẩy tay mở chức năng chụp ảnh, một đôi tay đột nhiên lấy đi di động của hắn.

Từ Kiến Triều bỗng chốc quay đầu, mặt nhăn mày nhó nói: "Trả di động cho tôi!"

Hạ Nhạc Thiên không để ý tới Từ Kiến Triều, ngược lại đem điện thoại di động khóa lại, lúc này mới nhìn Từ Kiến Triều nói: "Nếu anh muốn chết nhanh một chút, anh có thể thử nhìn xem phía sau lưng anh rốt cuộc có quỷ hay không."

Biểu tình dữ tợn của Từ Kiến Triều đọng lại, theo sau là khủng hoảng vô tận: "Tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chết a."

Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói: "Tôi biết, nên tôi cần anh phối hợp với tôi."

Từ Kiến Triều bắt lấy Hạ Nhạc Thiên, lặp đi lặp lại nói: "Tôi biết, tôi nhất định sẽ phối hợp cậu, cậu nhất định phải cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Đường Quốc Phi cùng mấy người Trương Kiều Minh nhịn không được khuyên can Hạ Nhạc Thiên.

Trương Kiều Minh nói: "Chúng ta sống sót chạy ra không dễ dàng, sao cậu còn vội vàng đâm đầu vào chỗ chết vậy?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Tớ biết, nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề, tớ nắm chắc có thể chạy thoát được."

Đường Quốc Phi nhịn không được nói thô tục: "Có cục c*c, nếu cậu có thể nắm chắc, cậu đã sớm chơi chết Quỷ Tân Nương rồi."

Hạ Nhạc Thiên không nói được lời nào.

Chỉ có thể giục mấy người Đường Quốc Phi nhanh chóng về ký túc xá nghỉ ngơi, mà cậu tính toán giúp Từ Kiến Triều giải quyết sự kiện thần quái này.

Mấy người thấy không thể thuyết phục Hạ Nhạc Thiên thay đổi chủ ý, sôi nổi thở ngắn than dài.

"Lão tam, chúng tớ không hy vọng cậu vì một người xa lạ mà đem chính mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng là chúng tớ có thể chạy trốn khỏi đó đã rất trâu bò rồi, xin lỗi chúng tớ không thể giúp cậu." Trương Kiều Minh nói những lời từ nội tâm với Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Tớ biết, các cậu mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi."

Đám người Trương Kiều Minh lưu luyến từng bước, cuối cùng bước nhanh rời đi.

Đường Quốc Phi vẻ mặt đau khổ lưu lại.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Cậu không quay về sao?"

Đường Quốc Phi vỗ vỗ bả vai Hạ Nhạc Thiên, "Hai anh em ta đồng sinh cộng tử, sao tớ có thể bỏ mặc cậu không lo được."

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ, nói: "Cậu có đi theo tớ, nhưng không được đứng gần quá, hiểu không?"

Bùa chú đổi từ cửa hàng có thể chống cự được một lần tấn công của Quỷ Tân Nương, như vậy chắc chắn cũng có thể ngăn cản Quỷ Nhảy Lầu tập kích.

Huống chi, thực lực của Quỷ Nhảy Lầu còn kém xa Quỷ Tân Nương.

Đây cũng là lí do vì sao Hạ Nhạc Thiên đồng ý để Đường Quốc Phi ở lại, nếu không, dù Đường Quốc Phi có nói gì thì cậu cũng sẽ không để hắn đi theo chính mình mạo hiểm.

Sau đó, ba người rời khỏi quán mì.

Nhưng trước khi đi, Hạ Nhạc Thiên mượn cớ đi WC, vào Thương Thành Tử Vong đổi [Bùa vàng] trị giá 10 điểm sinh tồn, giây tiếp theo, cậu cảm giác trong túi hình như nhiều thêm một thứ.

Cậu đưa tay sờ, quả thực sờ đến một thứ làm bằng giấy.

Cậu chậm rãi kéo nó ra, giơ lên trước mắt cẩn thận đánh giá.

Bùa chú đổi từ Thương Thành Tử Vong, thoạt nhìn không khác gì so với bùa chú bên ngoài, văn tự màu đỏ phía trên rất là phức tạp.

Nhưng vật này có thể vô hiệu hóa một lần quỷ tập kích.

Cậu không biết những phù chú bên ngoài có hiệu quả như vậy hay không.

Nhưng lần sau cậu có thể mua một ít bùa bên ngoài thử nghiệm một phen.

Cuối cùng, Hạ Nhạc Thiên ấn xuống nhận nhiệm vụ.

【Quỷ Nhảy Lầu】

【 Phân loại: Quỷ Oán 】

【 Nhiệm vụ khen thưởng: 4】

【 Nhiệm vụ: Xin ngăn cản Quỷ Nhảy Lầu tiếp tục giết người, tìm được hung thủ chân chính.

【Nhắc nhở ấm áp: Người bị hại có lẽ không phải là người bị hại thật sự, mà nó, có lẽ là vô tội.

【 Cảnh cáo ấm áp: Không 】

Sau khi Hạ Nhạc Thiên xem xong nhiệm vụ, biểu tình trở nên có chút kỳ quái.

Hình như mỗi lần sau khi cậu nhận nhiệm vụ, đều được cộng thêm 2 điểm.

Mà cái nhắc nhở ấm áp kia lại rất đáng chú ý.

Cái gì mà người bị hại có lẽ không phải là người bị hại chân chính?

Mà nó lại vô tội?

Nó nào? Đang chỉ con quỷ kia sao?

Hạ Nhạc Thiên bỏ bùa vàng vào túi, sau đó ra khỏi WC, nói với Từ Kiến Triều: "Đi thôi, đi ký túc xá của anh nhìn xem."

Từ Kiến Triều dẫn hai người Hạ Nhạc Thiên trở lại ký túc xá, trên hành lang có không ít người sau khi nhìn thấy Từ Kiến Triều, vội vàng lui về phía sau vài bước, vẻ mặt vô cùng kiêng kị.

Một phòng ký túc xá đã có tận hai người chết, nhìn kiểu gì cũng thấy có điềm.

Từ Kiến Triều không có tâm trạng để ý tới những người đó, bước nhanh trở về phòng, mời hai người Hạ Nhạc Thiên tiến vào.

Đa số ký túc xá của con trai đều lộn xộn một chút.

Nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy căn phòng bừa bộn như thế này, cậu nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Triệu Đại Phi và người chết kia ngủ hai cái giường này sao?"

"Phải, sau khi bọn họ chết, đồ đạc trên giường đều bị người nhà bọn họ mang đi." Từ Kiến Triều khẩn trương đứng ở cửa, không dám đi vào, cũng không dám đụng vào bất cứ thứ gì, sợ bản thân không cẩn thận giống Mã Nhậm Nghị bị móc da đầu mà chết.

Như thế này thì cũng không tìm được manh mối gì.

Hạ Nhạc Thiên quay đầu, hỏi Từ Kiến Triều, "Thời gian hai người họ tử vong đều giống nhau sao?"

Từ Kiến Triều trả lời: "Không, không rõ ràng lắm."

Nói, hắn lại không tự chủ dụi mắt, đang dụi, hình như dụi ra thứ gì, hắn theo bản năng túm lấy thứ kia chậm rãi kéo ra ngoài.

Một sợi tóc nhỏ mỏng manh từ tròng mắt bị lôi ra.

Càng ngày càng dài.

Từ Kiến Triều bỗng chốc hoảng sợ.

Tóc.

Tròng mắt hắn sao lại có tóc?!!!

Hắn liều mạng kéo sợi tóc, nhưng sợi tóc kéo như thế nào cũng không hết, thậm chí càng kéo càng nhiều, hết sợi này tới sợi khác phun ra.

Đường Quốc Phi sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

Từ Kiến Triều kêu thảm thiết, liều mạng kéo sợi tóc.

Hạ Nhạc Thiên bước nhanh tới khống chế Từ Kiến Triều, "Bình tĩnh, không nên kéo nữa."

"Nhưng trong mắt tôi đều là tóc!!" Từ Kiến Triều hoảng sợ ngẩng đầu quát to với Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nhìn rất rõ tròng mắt của Từ Kiến Triều, thế nhưng đều bị những sợi tóc uốn éo, rậm rạp che kín tròng mắt......!

"Tôi ngứa quá, chỗ nào cũng ngứa a." Từ Kiến Triều đột nhiên kêu lên, hắn bắt đầu điên cuồng gãi da đầu, gãi cổ và mặt, cuối cùng thậm chí không tiếc moi móc tròng mắt đem sợi tóc kéo ra.

Hạ Nhạc Thiên nháy mắt nổi hết da gà, không kịp ngăn cản Từ Kiến Triều móc mắt, chờ Hạ Nhạc Thiên phản ứng lại muốn khống chế Từ Kiến Triều thì...!

Từ Kiến Triều ngẩn đầu lên, hốc mắt trống trơn, "Ngứa quá..."

Phía dưới làn da của hắn, hình như có thứ gì đang chuyển động kịch liệt, sau đó, từng sợi tóc mỏng manh đột nhiên chui ra từ mỗi một lỗ chân lông.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Ôi...cuối cùng cũng không ngứa nữa.".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1: .
Chương 1
Chương 2: .
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5: .
Chương 5
Chương 6: .
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 22
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...