Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Cường Hãn

Chương 117

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đằng Chính trầm mặc, cánh môi mím lại.

Vì bảo trụ địa vị, danh tiếng của Đằng gia, tay của hắn đã lây nhiễm vô số máu tươi. Tâm cứng như đá, vốn tưởng đã chết lặng, sẽ không còn có cảm

giác. Nhưng vì sao lần này khi nghe đến phải đi diệt trừ hai đứa nhỏ,

trong lòng lại hiện lên cảm giác không đành lòng đây.

Căn phòng lâm vào yên tĩnh, bầu không khí như bị buộc chặt.

Đằng Minh liếc nhìn nhi tử một cái, lại ngoài ý muốn nhìn ra được sự lưỡng

lự trên khuôn mặt lãnh tuấn đó. Gắt gao nhíu chặt lông mày, hiện tại

không thể chấp nhận được nhi tử sinh lòng thương hại.

“Chính Nhi, con đang do dự.” Môi mỏng khẽ mím, thần sắc Đằng Minh nghiêm túc mà nhìn chăm chú Đằng Chính.

“Con—“ Đằng Chính rũ mí mắt xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt lãnh mạc kia lại toát ra mê mang.

“Cha, trên tay chúng ta đã lây nhiễm nhiều máu tươi như vậy, có đáng giá không?”

Cứ sau mỗi lần diệt trừ đi cái gọi là đá ngáng chân, trong đầu vẫn hiện

lên biểu tình trước khi chết của bọn họ. Sợ hãi, dữ tợn, cừu hận, không

cam lòng… giống như những gốc cây mây leo lên quấn chặt lấy hắn. Ác mộng triền miên, lại càng lãnh mạc thêm từng ngày.

Nghe thấy câu hỏi của Đằng Chính, Đằng Minh vốn sửng sốt, sau đó nghiêm mặt, tức giận trừng nhi tử.

“Con nói cái gì vậy? Những việc chúng ta làm đều là vì Đằng gia, vì con cháu sau này mà mưu cầu hạnh phúc, cái gì gọi là không đáng giá? Hả? Ta thấy đầu óc con bị cháy hỏng rồi, mới có thể lo nghĩ lung tung, chuyện này

con cũng đừng có xen vào, đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Cho tới bây giờ Đằng Minh cũng không nghĩ tới đại nhi tử vẫn luôn là trợ thủ đắc lực

của mình lại sẽ có ý nghĩ như vậy ở trong lòng. Có đáng giá hay không ư? Cái gì mới gọi là đáng giá? Lại có cái gì mới gọi là không đáng giá

đây? Vì Đằng gia, cho dù có nhiễm máu tươi nhiều hơn nữa thì có làm sao?

“Vâng.” Đằng Chính cúi thấp đầu, yên lặng đi ra ngoài.

“Hừ, tức chết ta rồi.” Sau khi chờ bóng dáng của Đằng Chính biến mất, ba một tiếng, Đằng Minh đem toàn bộ đồ đạc trên bàn sách quét xuống mặt đất.

“Đằng Tứ.” Ngẩng đầu lên, hướng về phía không khí gọi một tiếng.

“Lão gia—“ Một nam nhân có khuôn mặt gầy gò, hai tròng mắt lõm sâu xuất hiện ở trong thư phòng, hắn ta mặc áo vải màu xám, ngũ quan bình thường,

chính là loại người có đặt vào trong biển người cũng tìm không ra.

“Đằng Tứ, ngươi đi điều tra xem gần đây đại thiếu gia có đi tiếp xúc với

người nào không? Xem có chuyện gì xảy ra?” Đứa con kia vẫn luôn khiến

người khác không phải bận tâm, thế nào thoáng cái đã trở thành bộ dáng

mê mang như vậy. Lại bắt đầu hoài nghi mọi thứ mình từng làm, nó là muốn phủ định quyết định của ông ư?

“Vâng.” Lạnh lùng trả lời một tiếng, nam tử lại biến mất giống như lúc đến.

Đằng Minh từ sau bàn sách đi ra, đứng ở bên cửa sổ. Gió nhẹ thổi, cành lá

đung đưa, nhưng mặt trời trên thiên không xanh thẳm lại không biết bị

tầng mây che phủ từ lúc nào, khiến trời đất mất đi vài phần sắc thái.

“Cần thay đổi bầu trời rồi.”

Đằng Minh thì thào, quay người lại, đi đến bàn sách. Cầm lấy bút, ở trên giấy tuyên thành vung lên.

Thợ săn đã chuẩn bị tốt cung.

Sau khi viết xong, gấp giấy cất vào trong phong thư, lại gọi Bóng Đen

chuyên liên lạc với trong cung đến, giao thư để hắn mang cho nữ nhi.

Thân mặc áo bào đỏ, vạt áo thêu hình Thụy điểu(1) lay động theo từng bước đi nhẹ nhàng của Đằng Bội Nhi. Ở trong sự vây quanh của cung nữ, về tới

cung Càn Khôn, khi con ngươi nhìn chăm chú cửa sổ khẽ mở thì lóe lên,

vươn tay ngọc thon nhỏ về phía cung nữ thay xiêm áo ở đằng sau:

“Các ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng, nương nương.” Chúng cung nữ phúc thân rồi lui ra.

Ngoài cửa sổ, trăng đã leo lên ngọn cây, ánh trăng thanh lãnh chiếu khắp mặt

đất. Từng đốm sao thưa thớt, cùng sáng tỏ với ánh trăng.

Gió thổi vào rung động bức rèm châu, vang lên từng tiếng thanh thúy.

Đằng Bội Nhi bất động thanh sắc ngồi vào bên cạnh bàn, bưng ly trà lên, sau

khi nhấp nhẹ một ngụm mới hướng về phía sau bức bình phong hô:

“Đi ra đi.”

Một bóng dáng màu đen giống như tia chớp bay vút ra, quỳ gối trước mặt Đằng Bội Nhi.

“Tham kiến nương nương.”

“Đứng lên đi.” Đằng Bội Nhi đặt ly trà xuống, nhàn nhạt nói.

“Lão gia, là có lời muốn công đạo à?” Phụ thân đã biết hoàng thượng thất lạc hài tử ở bên ngoài, hẳn là đã có hành động rồi.

“Hồi nương nương, lão gia có thư gửi người.”

Nói xong, bóng dáng màu đen lấy thư từ trong túi áo ra, hai tay cung kính trình lên Đằng Bội Nhi.

Đằng Bội Nhi tiếp nhận thư, sau khi đọc xong dưới ngọn đèn, mặt lộ vẻ vui

mừng, môi anh đào nhếch lên, tốt lắm, chỉ cần cha ra tay, nàng tin tưởng nhất định sẽ không xảy ra sai lầm, tương lai, nàng sẽ chờ Duệ Nhi đi

lên ngôi vị thái tử, sau đó là đế vị hoàng đế.

“Tốt lắm, ngươi chuyển lời cho lão gia, vạn sự cẩn thận.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Thân ảnh màu đen gật đầu, người đã từ cửa sổ bay nhanh ra ngoài.

Đằng Bội Nhi đợi hắn rời đi, tiến lên đóng cửa sổ lại. Bàn tay nhỏ nhắn cầm

lấy lá thư hơ trên cây đèn, ngọn lửa chậm rãi nuốt hết tờ giấy. Khuôn

mặt quyến rũ tinh xảo ở trong ánh nến mờ nhạt cười đến đắc ý, dần dần

trở nên méo mó.

Hừ, tiểu tử kia muốn cướp ngôi vị của Duệ Nhi, đều đi chết đi!

Hôm sau, hai đội nhân mã một trước một sau từ trong Nguyệt Diễm quốc đi về phương hướng Dạ Liêu.

Một cuộc chiến ngầm, sắp sửa khai chiến!

Mà ở bên kia, đám người Bắc Tiểu Lôi và Dạ Tinh Thần cũng từ biệt Thu Triệu Ảnh, lên đường trở về vương phủ.

________________________________________

(1) Thụy Điểu: loài chim đem lại may mắn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 117
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...