Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Cường Hãn

Chương 142

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ta sợ.” Nguyệt Minh Nhất cười khổ, “Ta sợ đưa sự hiện hữu của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sẽ dẫn tới sát khí.”

Một câu nói đơn giản lại giải thích cho tất cả.

Thì ra không phải hắn bỏ rơi bọn họ, trái lại, hắn chỉ là muốn bảo vệ cho sự an toàn của vợ con.

Hắn vừa dứt lời, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Ánh trăng trong trẻo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, gió đêm lành lạnh, thổi tan tất cả nghi ngờ trong lòng mọi người.

Tả Hữu Tinh nhìn Nguyệt Minh Nhất, nỗi lòng phức tạp, chẳng lẽ mình vẫn

luôn hận sai rồi ư? Mím chặt môi, nó không biết hiện tại mình nên làm

cái gì?

Có lẽ là cảm thấy tâm tình phức tạp trong lòng nó, Dạ

Tinh Thần càng tăng lực đạo ôm lấy nó, dành cho nó sự an ủi cùng ủng hộ

không tiếng động. Tả Hữu Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn phía Dạ Tinh Thần

lại đón nhận nụ cười nhẹ của hắn. Trong lòng không khỏi ấm áp, có lẽ tất cả đều là trời cao đã định trước, cho nên sau khi huynh muội chúng mất

đi phụ mẫu mới có thể gặp được vương gia phụ thân cùng vương phi mẫu

thân yêu thương chúng nhất. Nút kết trong lòng dường như đang dần dần

cởi bỏ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn lạnh lùng này nở rộ một nụ cười hiếm có, từng chút một, giống như đóa hoa, từ nụ thẳng đến khi nở bung…

“Tinh Nhi—“

Chứng kiến tươi cười của Tả Hữu Tinh, Nguyệt Minh Nhất vô cùng xúc động. Từ

khi chúng đến Nguyệt Diễm quốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy trên khuôn

mặt con trai có ý cười. Con là đang tha thứ cho mình ư? Hắn không dám

hỏi. Hắn vẫn nhớ rõ lúc đầu Tinh Nhi đã dùng đến giọng nói lạnh lùng như thế nào nói ra hận ý của con đối với mình. Trái tim căng đau, cái loại

tâm tình vừa tuyệt vọng lại vừa chờ mong này giày vò hắn.

Độc

Mạc, Độc Viễn nhìn nhau, trong mắt đều có nghi hoặc giống nhau. Tươi

cười của tiểu chủ tử là đang buông tha quá khứ ư? Người sẽ tiếp nhận

hoàng thượng chứ? Hai người cũng đoán không ra. Tiểu chủ tử này giống

đại chủ tử như đúc đều làm cho người ta khó nhìn thấu.

Tả Hữu

Tinh nhìn biểu tình thống khổ phức tạp của Nguyệt Minh Nhất, tiếp đó đem con ngươi chuyển về hướng Tả Quân Mạc, nó biết cảm tình giữa cậu và mẫu thân rất sâu đậm, nỗi hận ông ấy của cậu không kém hơn nó.

“Cậu, cậu nói sao?” Tha thứ cho ông ấy chứ?

Tả Quân Mạc nghe thấy giọng nói của Tả Hữu Tinh thì giật mình, ngẩng đầu

lên, trong đáy mắt thâm sâu xẹt qua một đạo ánh sáng. Trước kia chưa

nghe được những lời này của Nguyệt Minh Nhất, hắn hận hắn ta, cho rằng

hắn ta phụ tỷ tỷ. Thế nhưng sau khi nghe hắn ta nói xong, hắn lại thông

cảm cho hắn ta. Bởi vì nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ để lại người

nhà, không cuốn bọn họ vào trong gió tanh mưa máu này.

“Ta hiểu hắn.” Một câu nói, nói hết sự tha thứ của hắn đối với Nguyệt Minh Nhất.

“Như vậy còn con? Tinh Nhi.” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt hỏi Tả Hữu Tinh,

Nguyệt Nhi còn nhỏ, đương nhiên không hiểu những chuyện này, cũng sẽ

không sống ở trong cừu hận. Nhưng Tinh Nhi lại vẫn luôn hận cha của

mình, hiện tại thì sao? Sau khi Nguyệt Minh Nhất nói ra những thương cảm bất đắc dĩ, nó còn hận hắn không?

Nàng và Dạ Tinh Thần liếc mắt

nhìn nhau, đều có thể hi vọng Tinh Nhi có thể thoát khỏi bóng ma của sự

thù hận, giống như một đứa trẻ bình thường, có được một tuổi thơ hạnh

phúc.

Bắc Tiểu Lôi dứt lời, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Tả Hữu Tinh, nhất là Nguyệt Minh Nhất, hắn gần như không khắc chế được

sự run rẩy của trái tim.

“Ta—“ Tả Hữu Tinh mấp máy môi, nhìn biểu tình chờ mong lại sợ hãi của Nguyệt Minh Nhất, dùng sức gật đầu.

“Tha thứ cho ông.”

Giọng nói non nớt rơi xuống, gian phòng lại lâm vào một mảnh yên lặng.

“Thật tốt quá.” Một lát sau, Độc Mạc, Độc Viễn lên tiếng đầu tiên phá vỡ bầu

không khí yên tĩnh đó, thật tình vui vẻ thay hoàng đế.

Môi mỏng

của Nguyệt Minh Nhất run rẩy, nhìn Tả Hữu Tinh như muốn nói gì đó lại

kích động đến mức không nói ra được khỏi miệng. Vươn bàn tay thon dài ra che kín khuôn mặt của mình, cơ thể chậm rãi trượt xuống, thanh âm nức

nở nhỏ vụn từ trong môi tràn ra.

“ô ô ô…”

Không ai chê

cười hắn, cũng không có ai cảm thấy hắn mất đi tôn nghiêm của hoàng đế.

Ngược lại, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng khóc của hắn, theo

sau nỗi xót xa trong lòng hắn, theo sau nỗi đau thương của hắn, theo sau sự tuyệt vọng của hắn lại dấy lên một niềm hi vọng mới…

Một

người nam nhân, một vị hoàng đế chí tình chí nghĩa, làm cho người ta

không thể không bội phục. Bọn họ đều muốn mẫu thân Tinh Nhi được hạnh

phúc, tuy nàng đã không còn ở trên trần thế nhưng lại được một nam nhân

yêu nàng thâm tình như vậy, dù cho vượt qua bao sinh tử, tình yêu kia

vẫn kéo dài bất tận như thế…

Vào thời khắc này, Tả Hữu Tinh vứt

bỏ được thù hận tựa hồ có thể hiểu được nỗi khổ của phụ thân, cũng hiểu

rõ tình yêu của ông ấy với mẫu thân, đối với huynh muội bọn họ. Thân

mình nho nhỏ đi lên, vươn hai tay dùng sức ôm lấy Nguyệt Minh Nhất, run

giọng nói:

“Cha—“

Một tiếng cha, thân hình Nguyệt Minh

Nhất càng thêm run rẩy. Nước mắt lăn xuống theo khuôn mặt, chảy vào

trong miệng, mằn mặn, thế nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, nhi tử cũng đã tiếp nhận hắn rồi. Nhu Nhi, nàng ở trên trời có

nhìn thấy không?

Hai mắt to tròn của Tả Hữu Nguyệt nhìn hai người đang ôm nhau, hoang mang vì sao ca ca lại ôm vị thúc thúc đang khóc

kia? Có điều ca ca khóc rồi, bé cũng muốn khóc. Bé giãy dụa từ trên

người Bắc Tiểu Lôi trượt xuống, chạy đến bên người Tả Hữu Tinh, cũng

vươn cánh tay mập mạp ôm lấy nó, trong miệng ý vị mà kêu lên:

“Ca ca, ca ca…”

Nghe thấy giọng nói non nớt của Tả Hữu Nguyệt, Nguyệt Minh Nhất buông tay

ra. Mắt rưng rưng lại nở nụ cười, vươn tay vòng qua người hai đứa bé một lớn một nhỏ:

“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.”

“Cha—“

Hình ảnh cha con đoàn viên cảm động, làm cho những người khác ở trong phòng cũng xúc động nở nụ cười.

Bắc Tiểu Lôi tựa vào bên người Dạ Tinh Thần, trước giờ nàng vốn tiêu sái cũng đỏ vành mắt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...